Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-05-06 07:48:14
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm nay là cái tết đầu tiên gia đình đón ở huyện, trước kia còn sống trong thôn, mỗi lần đến huyện mua sắm đồ tết đều cảm thán một câu người sống ở huyện thật tiện lợi, nay đã trở thành người huyện, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn đều muốn đón một cái tết náo nhiệt vui vẻ, vì thế đã sớm chuẩn bị từ trước.

Ngày hai mươi mốt, người hầu trong nhà đã mua sắm không ít đồ trang trí dùng cho dịp tết.

Màn cửa, tranh cắt giấy dán lên, đèn lồng đỏ, lụa đỏ treo lên, khu vườn vốn tiêu điều ảm đạm trong mùa đông bỗng chốc trở nên rộn ràng hơn nhiều.

Đỗ Hành còn sai người mua thêm pháo, nhân dịp không khí ngày tết cũng náo nhiệt một phen.

Những năm trước, cứ đến gần tết là Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn lại cùng nhau đến huyện mua sắm đồ tết rồi về nhà ăn tết, tuy còn cách đêm giao thừa một khoảng thời gian, nhưng huyện thành đã tấp nập người qua lại, người mua bán đông đúc hơn hẳn ngày thường.

Tiếng pháo nổ rộn ràng khắp huyện, trẻ con nô đùa trên đường phố, đốt những quả pháo nhỏ ném vào vũng nước hoặc những chiếc vò cũ ven đường, cười đùa nghịch ngợm.

Nghe nói từ đêm hai mươi ba trở đi, trong huyện sẽ bỏ lệnh giới nghiêm ban đêm, lúc đó tiếng pháo nổ có thể kéo dài từ nửa đêm về sáng.

Huyện thành dân cư đông đúc, không giống như ở thôn quê nhà cửa thưa thớt, lại có nhiều người, nhà này pháo vừa dứt, nhà khác lại nổ tiếp, tự nhiên sẽ náo nhiệt không ngớt.

Sáng sớm hai mươi tư, Tần Tiểu Mãn lấy một bộ áo bông đỏ nhỏ được điểm xuyết bằng lông thỏ trắng cho Thừa Ý thay.

Tết đến rồi, phải thay quần áo mới cho cậu nhóc.

Cậu nhóc vừa mới chui ra khỏi chăn ấm, mắt còn mơ màng, như con cá nhỏ mềm nhũn không xương, mặc cho Tần Tiểu Mãn nhào nặn.

Thừa Ý thừa hưởng làn da trắng trẻo của Đỗ Hành, từ nhỏ đã trắng trẻo bụ bẫm, nhưng vì không thích vận động, lại hay yên lặng nên trông hơi yếu ớt.

Nhưng bộ quần áo màu đỏ lại làm cậu nhóc trông có sức sống hơn, cùng với đôi mắt to tròn đen láy long lanh, nhìn đáng yêu hoạt bát hơn, giống như đứa trẻ trong tranh tết.

“A cha, hôm nay con có thể ra ngoài xem các bạn nhỏ trong hẻm đốt pháo không?”

Thừa Ý nhấc chân lên, để Tần Tiểu Mãn dễ dàng mang giày mới cho cậu nhóc, gần đây trong huyện ngày càng nhộn nhịp, trẻ con ra ngoài chơi cũng nhiều hơn ngày thường.

Hôm qua khi cùng cha ra ngoài, cậu nhóc thấy trong hẻm có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng nhau, sáng nay khi còn nằm trong chăn, cậu nhóc đã nghe thấy tiếng pháo nổ bên ngoài rồi.

Trẻ con đều biết, tiếng pháo nổ liên tục là do người lớn đốt, nếu chỉ thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ, thì là do trẻ con đốt.

Dù sao cũng là trẻ con, bản tính thích chơi đùa, cũng thích náo nhiệt và chơi cùng những đứa trẻ cùng tuổi.

Tần Tiểu Mãn đáp: “Được chứ, nhưng không được chạy ra xa.”

Hồi nhỏ cậu hay chạy nhảy trong rừng, đương nhiên sẽ không ngăn cản con mình.

Nói ra thì Thừa Ý cũng tội nghiệp, hầu như đều ở trong nhà, trước kia ở quê còn có thể ra ngoài đi dạo, nhưng lúc đó còn quá nhỏ chưa biết gì.

Chỉ cần một cái lục lạc là có thể chơi cả nửa ngày, rất dễ dỗ dành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-207.html.]

Bây giờ cậu bé cũng đã chán lục lạc và quả cầu nhỏ nhiều màu sắc rồi, nhưng đến huyện mấy tháng rồi mà vẫn chưa có một người bạn nào để chơi cùng.

Đứa em họ nhỏ ở nhà Tần Tiểu Trúc thỉnh thoảng có đến, nhưng dù sao cũng nhỏ hơn Thừa Ý hơn một tuổi, hiện giờ vẫn chưa đến hai tuổi, làm sao chơi cùng nhau được.

Thừa Ý vui vẻ gật đầu: “Con chỉ đứng ở cửa xem thôi, không đi đâu hết.”

Tần Tiểu Mãn xoa đầu Thừa Ý, nói được, dắt cậu nhóc đi ăn sáng, rồi bảo Cần ca nhi dẫn cậu nhóc ra hẻm chơi một lúc.

Cậu còn phải bận rộn với việc xã giao ngày tết, bây giờ đã định cư ở huyện, việc quà cáp xã giao cũng không còn đơn giản như trước kia ở thôn quê chỉ cần tặng ít thịt khô là được nữa rồi.

Hai giỏ trứng, một con vịt thì không thể tặng được nữa.

Vì thế phải chuẩn bị quà cáp chu đáo, lập danh sách quà tặng, gửi đến từng nhà khác nhau.

Bọn họ tặng quà cho người ta, người ta cũng tặng quà lại, cứ như vậy qua lại.

Đỗ Hành cũng sáng sớm chưa ăn đã ra ngoài, cửa hàng mới khai trương, vốn định kinh doanh thử chưa quảng bá nhiều, nào ngờ nhận được vài đơn đặt tiệc, tiếng lành đồn xa.

Mười người truyền trăm, trăm người truyền ngàn, cuối năm lại có nhiều tiệc tùng, những nhà đến thuê bàn ghế và mời đầu bếp cũng khá đông.

Bên này nhân lực không đủ, Đỗ Hành sáng sớm đã phải đi xử lý.

Thừa Ý ăn sáng xong một bát cháo to, mới dắt tay Cần ca nhi nhảy nhót ra cửa, tuy trời còn sáng sớm, bên ngoài vẫn còn một lớp sương mù, nhưng lại không yên tĩnh.

Hẻm Phúc Tích là nơi ở của những nhà giàu có, hẻm cũng rộng rãi hơn những hẻm dân thường, phía trước còn có một khu vườn.

Hiện giờ đang là dịp tết, những đứa trẻ nghịch ngợm đã đốt pháo ném xuống kênh nước b.ắ.n tung tóe.

“Tiểu công tử có muốn chơi cùng các bạn nhỏ kia không, nếu muốn đốt pháo nô tỳ sẽ đi mua.”

Cần ca nhi muốn dắt Thừa Ý ra ngoài, nhưng cậu bé lắc đầu. “Con chỉ đứng trên bậc thang ở cổng xem thôi.”

Cậu bé biết mình chạy rất chậm, nếu ra hẻm chơi cùng bọn họ, khi pháo được đốt lên chắc chắn cậu bé sẽ không chạy kịp, có thể sẽ bị pháo b.ắ.n trúng hoặc bị nước b.ắ.n vào người.

Vì thế chỉ cần ngồi ở cửa xem một lúc là đã rất vui rồi.

Cần Ca nhi cũng chỉ đành chiều theo Thừa Ý, thấy cậu nhóc chỉ đứng dưới mái hiên, không hề bước thêm bước nào, liền vào phòng gác lấy một chiếc ghế nhỏ ra.

Thừa Ý chống cằm ngồi trên ghế nhỏ xem đám trẻ con chạy nhảy bên ngoài.

Cần Ca nhi đứng bên cạnh, một lát sau có một tiểu nha hoàn chạy đến, không biết đồ đạc trong bếp đặt ở đâu, mời Cần ca nhi đến xem.

“Dịch Viêm ca, huynh trông coi tiểu công tử ở phòng gác nhé, ta phải vào bếp một chút.”

Loading...