Tin tức đến đột ngột, Đỗ Hành hơi sững người chưa kịp phản ứng.
Hắn đặt Thừa Ý lên giường đắp chăn cẩn thận, dịch người trên mép giường, lại gần Tần Tiểu Mãn hơn một chút: “Thật sao?”
“Một lần sinh hai lần quen, chàng nghĩ ta vẫn ngốc như lúc mang thai Thừa Ý sao.”
Tần Tiểu Mãn nhướn mày: “Ta đã mời Trương lão y sư đến khám cho ta rồi, chắc chắn không sai.”
“Sao đệ không nói trước với ta? Tự nhiên lại mời đại phu đến bắt mạch.”
Trong lòng Đỗ Hành vui mừng khôn xiết, kéo chăn lên, đắp kín cho Tần Tiểu Mãn.
Thừa Ý thấy vậy cũng bò vào trong chăn, chui vào nách Tần Tiểu Mãn. Tần Tiểu Mãn ôm Thừa Ý mũm mĩm, nằm ngủ rất thoải mái.
“Lần này không khó chịu như trước, ta cũng không nhận ra. Chỉ hơi mệt mỏi buồn ngủ, cứ tưởng gần đây bận việc cửa hàng nên mới mệt, để chắc ăn nên mới mời đại phu đến. Không ngờ lại là thật.”
Đỗ Hành thở phào nhẹ nhõm: “On trời đất! Là ta quá sơ suất, may mà đệ cẩn thận.”
Tần Tiểu Mãn sờ bụng phẳng lì, cười nói: “Mới hơn một tháng thôi, còn nhỏ lắm.”
Đỗ Hành cũng đặt tay lên mu bàn tay Tần Tiểu Mãn, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, khóe môi không ngừng mỉm cười, hắn cúi xuống hôn lên trán Tần Tiểu Mãn.
Ôm chặt Tần Tiểu Mãn, như vậy tình cảm trong lòng mới như được bày tỏ: “Thật tốt quá, như vậy Thừa Ý đã có em rồi. Nhà chúng ta sang năm sẽ càng
nhộn nhịp hơn.”
Thừa Ý yên lặng nghe hai người nói chuyện, cậu bé chống cằm lên n.g.ự.c Tần Tiểu Mãn, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh nhìn Đỗ Hành: “Trong bụng cha nhỏ thật sự có em bé sao?”
“Ừ.” Đỗ Hành xoa đầu Thừa Ý: “A cha có em trai hoặc em gái cho con rồi, lúc đó a cha sẽ rất vất vả, con phải ngoan ngoãn nghe lời a cha. Biết chưa?”
Thừa Ý nghiêm túc gật đầu: “Thừa Ý ngoan nhất.”
Cậu bé há to miệng, “a” một tiếng: “Ăn cơm ăn một bát to.”
Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn đêu bị Thừa Ý chọc cười, mỗi người ôm hôn một cái.
Ban đêm, Đỗ Hành ôm Tần Tiểu Mãn, niềm vui trong lòng vẫn chưa tan.
“Chỉ là đầu năm ta lại phải đi thi, chuyến này chắc chắn mất một hai tháng, không thể ở nhà chăm sóc đệ và con.”
Trong lòng Tần Tiểu Mãn lại rất thoải mái, Thừa Ý rất ngoan ngoãn nghe lời, mang theo chỉ thấy ấm áp chứ không hề vất vả.
Đứa nhỏ trong bụng còn quá nhỏ, cho dù Đỗ Hành thi xong trở về thì vẫn còn trong bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-205.html.]
Hiện giờ nhà cửa rộng rãi, lại có bảy tám người chăm sóc hầu hạ, cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây ở trong thôn, hoàn toàn không có gì phải lo lắng.
“Chàng cứ yên tâm đi thi, ta chẳng lẽ không tự chăm sóc được bản thân sao. Lúc đó thuê người trông coi mấy cửa hàng, ta cũng không cần vất vả đến đó trông nom, chỉ việc ở nhà dưỡng thai.”
Đỗ Hành khẽ cười: “Sắp xếp như vậy thật sự khiến người ta yên tâm, nhưng với tính cách của đệ, liệu có chịu an phận dưỡng thai ở nhà, ta còn không biết sao.”
“Ta đâu còn là trẻ con nữa, còn leo cây lội sông chắc.”
Đỗ Hành ôm eo Tần Tiểu Mãn vào lòng, ôm hôn mấy cái thật mạnh, hiện giờ cơ thể chưa nặng nề còn có thể như vậy, đợi bụng lớn hơn hắn cũng không dám ôm chặt cậu nữa.
Hai người cười đùa ôm nhau.
Trong nhà lại có thêm tin vui, gần đây Đỗ Hành đọc sách càng có tinh thần, ban ngày càng cố gắng hơn, ban đêm dành thời gian ở bên Tần Tiểu Mãn.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh.
Chớp mắt đã đến tháng chạp, thư viện mười tám sẽ nghỉ để học trò về nhà đoàn tụ ăn tết.
Học trò đều có kế hoạch riêng, đến lúc đó sang năm mọi người sẽ không còn tụ tập đông đủ nữa.
Mười hai nghỉ học, ban đêm Đỗ Hành đang ở thư phòng nghe thấy tiếng tuyết rơi lộp độp trên mái nhà.
Hắn đặt bài tập xuống, bước đến bên cửa sổ, dưới ánh đèn hành lang vàng ấm áp có thể thấy những hạt tuyết đang rơi xuống từ trên cây, quả nhiên là tuyết rơi rồi.
Đỗ Hành xoa xoa mười ngón tay thon dài trước lò than, trận tuyết này đến rất đúng lúc, nếu đến muộn hơn e là thư viện cũng đã nghỉ rồi.
Đến lúc đó, các sư huynh, bạn học đã hẹn nhau sẽ trở về châu phủ, kinh thành, rất khó gặp lại nhau.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên mái nhà, đường phố trong huyện đều được phủ một lớp chăn bông trắng muốt, Đỗ Hành sai người hầu đi mời mọi người, tự mình cùng Tần Tiểu Mãn đi chợ một chuyến.
Rau thịt ở chợ sớm đều rất tươi ngon, tuy rằng hiện giờ các loại rau củ quả không nhiều, nhưng đều là rau ngon chính hiệu.
Đỗ Hành chọn thịt dê, lại mua thêm gà vịt, mua rất nhiều rau tươi mang về. Vừa ướp thịt dê xong, Mục Tiệp ở gần nhất đã đến.
“Xem ra ta đến sớm.”
“Lò sưởi trong đình đã được đốt lên rồi, giờ này chắc đã ấm rồi, không tính là sớm đâu.”
Đỗ Hành mỉm cười đón người vào nhà.
Không lâu sau, Du Khoát và Kỷ Thần Viễn ở gần nhà hắn cũng đến.