Hai người nhỏ giọng trò chuyện một hồi, sau khi xác minh hộ tịch của Dịch Viêm không có sai sót, trong lòng cũng yên tâm.
Nhân tiện làm luôn thủ tục cho Dịch Viêm.
“Ngươi mang theo một người biết võ bên cạnh ta cũng yên tâm hơn.” “Đều nhờ đường thúc quan tâm.”
“Nói gì vậy.”
Tần Tri Diêm vỗ vai Đỗ Hành: “Biết ngươi chuẩn bị thi Hội bận rộn nhưng rảnh rỗi vẫn nên đến nhà ăn cơm. Tiểu đường thúc của ngươi luôn nhắc đến Thừa Ý.”
Đỗ Hành cười nói: “Thằng bé từ lúc sinh ra đã không được khỏe mạnh, bây giờ trời đông giá rét, nó rất hay ngủ, cứ trốn trong nhà không thích vận động. Đợi hôm nào trời nắng ấm ta sẽ dẫn nó qua ăn cơm.”
“Như vậy thì tốt quá.”
Đỗ Hành không tiếp tục làm phiền Tần Tri Diêm làm việc nữa, dẫn Dịch Viêm về nhà.
Hắn cùng Dịch Viêm ước pháp tam chương, không được tự tiện ra tay khi chưa được lệnh, phải tận tâm, trung thành.
Dịch Viêm đảm bảo chỉ nghe theo lệnh của Đỗ Hành.
Đỗ Hành thấy chàng trai này không phải là người giỏi ăn nói, đã hứa thì độ tin cậy cao hơn người thường rất nhiều.
Như vậy, trong nhà cũng có thêm người canh giữ nhà cửa.
Hắn bảo người hầu dẫn Dịch Viêm xuống, đo kích thước cơ thể, may cho hắn hai bộ quần áo vừa người.
Sau này làm việc trong nhà, cứ mặc như thợ săn cũng không được. Xử lý xong việc của Dịch Viêm, Đỗ Hành đi về phía phòng ngủ.
Những ngày nghỉ Tần Tiểu Mãn thường không ra tiệm, mang sổ sách ở nhà cùng hắn ở trong thư phòng, có chỗ nào không hiểu liền tiện hỏi hắn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một ngày cứ thế trôi qua.
Hôm nay thật lạ, hắn đã giải quyết xong chuyện của Dịch Viêm, vậy mà vẫn không thấy Tần Tiểu Mãn đến thư phòng.
Không biết có phải Thừa Ý lại quấn lấy cậu không. “Chưa dậy sao?!”
Đỗ Hành bước vào phòng trong, thấy màn giường vẫn chưa được vén lên, vẫn như lúc hắn dậy sớm.
Vừa dứt lời, màn giường khẽ động đậy, sau đó một cái đầu nhỏ mềm mại thò ra.
Thừa Ý giơ ngón trỏ lên đặt trước miệng chu ra, khẽ “suyt” một tiếng: “Cha nhỏ giọng thôi.”
Đỗ Hành thấy vậy nhướng mày, rất phối hợp với cậu nhóc, bước chân nhẹ nhàng đến bên giường, đột nhiên cúi xuống bế cậu nhóc lên: “Thừa Ý của cha sao lại ở đây?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-204.html.]
Hắn ôm cậu nhóc vào lòng, chắc là vừa mới chui ra khỏi chăn, cả người đều ấm áp.
Đỗ Hành yêu chiều không rời, ôm hôn mấy cái, định hôn lên gương mặt trắng hồng của cậu nhóc, bỗng nhiên bị bàn tay nhỏ bé che miệng lại.
“Cha đừng lên tiếng, cha nhỏ ngủ rồi!”
Nhìn cậu nhóc nghiêm túc chưa đi tất, Đỗ Hành giấu bàn chân nhỏ vào trong áo choàng của mình, nhướng mày: “Cha nhỏ vẫn còn ngủ sao?”
Thừa Ý gật đầu.
Đỗ Hành mở to mắt: “Sao cha nhỏ ngủ nhiều vậy, mặt trời đã lên cao rồi.”
Thừa Ý nhỏ giọng nói: “Vừa nãy có một bá bá đến, bá ấy cho cha nhỏ rất nhiều thuốc.”
Đỗ Hành nhíu mày: “Sao vậy? Cha nhỏ bị ốm sao? Lúc ta đi vẫn còn khỏe mà.” Thừa Ý lắc đầu: “Con đã hỏi a cha rồi, a cha nói không bị ốm.”
“Là trong bụng có em bé.”
Thừa Ý vui vẻ ôm cổ Đỗ Hành, trong lòng hắn nhún nhảy: “A cha nói em bé muốn ngủ, a cha cũng muốn ngủ. Cho nên a cha không phải là con sâu lười.”
Đỗ Hành ban đầu còn hơi ngẩn người, nhưng nghe thấy vậy lại không khỏi bật cười: “Cha nhỏ của con thật sự là để biện minh cho mình cái gì cũng nói được.”
“Hai cha con nói thầm có phải hơi to rồi không?”
Vừa dứt lời, màn giường liền bị một bàn tay vén lên một góc, Tần Tiểu Mãn lười biếng nhìn hai người một cái.
Thấy vẻ mặt Đỗ Hành thản nhiên, Tần Tiểu Mãn chống má: “Sao cũng không thấy chàng vui vẻ gì vậy? Ta có con cho chàng không tốt sao? Ý ca nhi nghe nói sẽ có em trai liền vui vẻ chạy khắp nhà, chàng là cha ruột vậy mà còn đứng đó cười.”
“Vậy thì hôm nay con trai được làm từ mì hay bánh màn thầu?”
Tần Tiểu Mãn mím môi, nhướng mày: “Là do người nào đó thật sự làm ra.”
Đỗ Hành thấy sắp sửa nghe được những lời bậy bạ từ miệng Tần Tiểu Mãn, theo phản xạ che tai Thừa Ý lại.
Hắn mở to mắt: “Đừng có nói bậy.” “Ta nói bậy cái gì.”
Tần Tiểu Mãn bĩu môi: “Lần này là thật.”
Nói xong, Tần Tiểu Mãn buông tay, màn giường lại buông xuống như cũ. “Cái gì?!”
Đỗ Hành thấy vậy vội vàng tiến lên, vén màn lên, nhìn người đang nằm yên nhắm mắt trên giường: “Ý đệ là thật sự lại có thai?”