Hôm , Đỗ Hành dẫn Dịch Viêm đến nha môn xác minh hộ tịch.
Việc hộ tịch chủ yếu do Tần Tri Diêm phụ trách, Đỗ Hành nghĩ tra cứu sẽ thuận tiện hơn.
Hắn dẫn Dịch Viêm đến cổng nha môn, thấy cổng thường ngày chỉ hai gác, hôm nay thêm vài gương mặt mới.
Mấy tên lính mặc giáp dày, thần sắc nghiêm nghị, thẳng tắp như cây tùng, khí chất khác hẳn hai tên nha dịch gác cổng mặt chuột tai dơi.
“Đỗ lão gia, hôm nay ngài đến đây?”
Đỗ Hành nha dịch quen mặt đang tiến gần, nhỏ giọng hỏi: “Có mới tuyển thêm nha dịch ? Mấy trông lạ mặt lắm.”
Tên nha dịch thường trực ở cổng nha môn hạ giọng với Đỗ Hành: “Có từ xuống, đây là binh lính theo.”
Đỗ Hành khẽ nhíu mày.
“Đỗ lão gia đến đúng lúc, tri huyện đại nhân đang tiếp khách bên trong, giờ e là rảnh gặp ngài.”
Đỗ Hành : “Ta chỉ đến tra một cái hộ tịch, chuyện gì quan trọng, cần phiền tri huyện đại nhân.”
Nghe , nha dịch gật đầu: “Vậy Đỗ lão gia cứ đến tìm Tần chủ bộ, hôm nay ông theo tri huyện đại nhân tiếp khách.”
“Được.”
Trong lòng Đỗ Hành thắc mắc nhân vật lớn nào đến huyện, nếu ai đến huyện, tri huyện nhất định sẽ sắp xếp , mà chẳng hề ngóng gì, xem đến gấp.
Hắn dò hỏi đôi chút nhưng thấy mấy tên lính đang chằm chằm liền
thôi hỏi nữa.
Hôm nay nha môn vô cùng yên tĩnh, ngay cả qua cũng chẳng thấy mấy ai, Đỗ Hành dẫn Dịch Viêm đến nơi Tần Tri Diêm thường việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-203.html.]
“Đường thúc bận lắm .”
Tần Tri Diêm thấy tiếng ngẩng đầu lên, thấy Đỗ Hành đến, mặt nở nụ : “Chỉ đang xem sổ sách, bận lắm.”
Ông liếc gương mặt lạ lẫm mà Đỗ Hành dẫn theo: “Hôm nay đến đây?”
Đỗ Hành rõ lý do: “Làm phiền đường thúc .”
“Nói gì .” Tần Tri Diêm kê thêm một chiếc ghế: “Ngồi xuống từ từ tra.”
Đỗ Hành cũng khách sáo, thấy phòng việc chỉ một Tần Tri Diêm, liền : “Vừa nãy nha dịch gác cổng từ xuống?”
Tần Tri Diêm gật đầu, nhỏ giọng : “Mùa thu năm ngoái xảy chiến sự, bại trận. Hiện giờ triều đình đang chuẩn đóng quân, phụ trách việc là Lục vương gia, các phủ đều thiết lập điểm đóng quân, đến đây là Uy Bình tướng quân trướng của Lục vương gia, đến tuần tra chọn địa điểm.”
Gần đây tuy Đỗ Hành dồn hết tâm sức cho việc chuẩn thi Hội nhưng chuyện quốc gia đại sự như biên cương bại trận thì vẫn đôi chút, cho dù họ sống ở nơi hẻo lánh nhưng so với vị hiểu rộng rãi cũng sẽ một ít thông tin.
Cũng là để phòng ngừa đề thi Hội, nếu thực sự ngóng gì, may mắn vượt qua kỳ thi Hội đến điện thí chỉ e sẽ trò cho thiên hạ.
Trước đây, cuối thu xảy chiến sự, đầu đông quân triều đình bại trận trở về.
Trận chiến diễn nhanh, cách khác là quân triều đình thua nhanh, mà chỉ trong hai ba tháng kết thúc chiến sự, thể thấy binh lực của triều đình hiện giờ yếu kém đến mức nào.
Nghe tin tức bại trận truyền về kinh thành, nhượng đất đai, mất dân chúng biên giới, quân đội tổn thất nặng nề, hoàng đế tức giận sinh bệnh nặng.
Đang trong lúc đau lòng, triều đình hạ lệnh chính sách đóng quân cũng là điều dễ hiểu, bài học đau xót cũng là để phòng khi bất trắc.
“Vậy huyện Lạc Hà chúng sẽ chọn điểm đóng quân ?”
Tần Tri Diêm lắc đầu: “Chưa , chuyện sẽ diễn nhanh như , xem ý của cấp là xem xét tất cả các huyện, đó mới tổng hợp chọn địa điểm thích hợp.”
Đỗ Hành đáp một tiếng, điểm đóng quân đặt ở huyện nào, thì nơi đó nhất định sẽ an ninh hơn những huyện khác, thổ phỉ gì đó cũng dám hoành hành; nhưng càng gần điểm đóng quân, việc bắt lính càng nghiêm trọng.