XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 201
Cập nhật lúc: 2025-05-06 04:32:59
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người quản sự cúi đầu, tức giận nói: “Tên nhóc này làm việc không biết nặng nhẹ, hôm trước đi coi quán rượu cho Tiền viên ngoại, có người say rượu gây rối, hắn đến bắt người lại đá hư mấy bộ bàn ghế trong quán rượu. Tiền viên ngoại đến võ quán chúng ta đòi bồi thường, ta còn phải bồi thường không ít tiền đâu.”
Chàng trai lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ cần nói ta có bắt được kẻ gây rối hay không.”
Đỗ Hành đại khái đã hiểu ra mạch truyện, chính là ông chủ không hài lòng nên đến đòi người và bồi thường, bên võ quán liền đuổi người, kết quả số tiền lại không phải như ban đầu đã nói.
“Vậy ngươi đã bồi thường cho Tiền viên ngoại bao nhiêu tiền?” Đỗ Hành hỏi: “Đừng có gạt ta, ta quen biết Tiền viên ngoại, hỏi một cái là biết ngay.”
Người quản sự võ quán nghe vậy không nói gì.
Đỗ Hành thấy thế liền nói: “Võ quán và Tiền viên ngoại cũng là chỗ quen biết lâu năm, chỉ là đến đòi người, không phải thật sự đòi tiền phải không.”
Người quản sự võ quán mím môi, Đỗ Hành đã nói trúng.
“Sắp tết, tìm việc làm vốn đã khó, chàng trai này làm sai, ngươi nhắc nhở dạy dỗ vài câu là được rồi, nếu thực sự thấy hắn không phù hợp với công việc của võ quán, muốn đuổi người đi là quyền của ngươi với tư cách là ông chủ nhưng nên trả đủ tiền công cho người ta.”
Đỗ Hành nói: “Làm như vậy, dựa vào võ quán nhiều người luyện võ để dạy dỗ người ta có đúng hay không?”
“Dạo này trong huyện vừa bị trộm, gần đây tri huyện thường cử thêm tuần tra đi tuần thị để duy trì trật tự, nếu thấy trước cửa võ quán các ngươi gây rối, thật sự ầm ĩ đến nha môn, thì không ảnh hưởng đến việc làm ăn hay sao?”
Người quản sự nghe đến đây mới d.a.o động, vốn chỉ là trong lòng không vui với tên mặt lạnh này nên muốn khấu trừ chút tiền để dạy dỗ, thật sự không muốn làm lớn chuyện đến nha môn.
Hắn không vui vẻ lấy ra ba quan tiền ném cho chàng trai đó: “Ngươi đánh bị thương mấy người của ta, hôm nay nể mặt Đỗ cử nhân nên ta không so đo với ngươi, nếu không nhất định cho ngươi biết tay!”
Nói xong, lại quay sang Đỗ Hành chắp tay, khách sáo nói: “Đa tạ Đỗ cử nhân bận rộn trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian đến hòa giải.”
Đỗ Hành xách hộp sách, cây ô hắn đang cầm bên trong võ quán nhỏ xuống thành từng giọt nước: “Đều là người trong huyện, sắp tết rồi, mọi người hòa thuận làm ăn buôn bán, tri huyện cũng yên tâm. Nhà ta còn có việc, ta xin phép không ở lại lâu.”
“Trời lạnh, ngươi cũng về sớm đi, sau này làm việc ở huyện này, dù là làm việc
gì cũng nên cẩn thận một chút.”
Trước khi đi, Đỗ Hành quay sang nói với chàng trai kia: “Ra ngoài mưu sinh không như ở nhà, cũng có lúc phải cúi đầu.”
Chàng trai vẫn không nói gì, chỉ nhìn người quản sự võ quán tiễn Đỗ Hành ra ngoài.
Những người xem náo nhiệt bên ngoài thấy việc đã được giải quyết cũng tản đi, người quản sự võ quán quay lại, chàng trai kia cũng đã không biết đi đâu mất.
Đỗ Hành che ô đi đến đường Thuận Hòa, Tiểu Mãn đã thuê một cửa tiệm ở đây, định làm dịch vụ tiệc trọn gói.
Hôm nay trước cửa khá nhộn nhịp, người của xưởng đang chở bàn ghế đến đây. “Mọi chuyện có thuận lợi không?”
Tần Tiểu Mãn đang cầm một quyển sổ nhỏ ghi chép, thấy người đến liền dừng bút: “Hôm nay sao chàng về sớm vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-201.html.]
“Hướng tiên sinh cho tan học sớm.”
Tần Tiểu Mãn nói: “Cũng tốt, dù sao hôm nay trời mưa lạnh lắm. Giữa trưa ta thấy có người bán thú rừng đi qua hẻm Phúc Tích, ta đã mua một con thỏ rừng, tối nay cùng chàng ăn.”
Đỗ Hành cất ô ở cửa, rũ nước mưa: “Được đó, ta cũng lâu rồi không vào bếp.”
Hắn vào trong xem qua bàn ghế vừa được đưa đến, tuy không phải làm từ gỗ quý, nhưng các khe hở khít, ngồi lên không rung lắc, chất lượng đạt yêu cầu là tốt rồi.
Lần này mua sắm cùng lúc ba mươi bộ bàn ghế, đủ cho ba gia đình tổ chức tiệc cùng một lúc.
Ban đầu mua ít đồ trước, sau này khi việc kinh doanh phát triển, nếu bàn ghế không đủ dùng thì lại đặt thêm cũng kịp.
Hai người cùng kiểm kê hàng, thanh toán số tiền còn lại cho xưởng xong thì đóng cửa tiệm chuẩn bị về nhà.
Tần Tiểu Mãn cũng không gọi xe ngựa, từ đây về nhà chỉ cách hai con hẻm.
Đỗ Hành mở ô, che cho Tần Tiểu Mãn, hai người cười nói vui vẻ nép vào nhau, cùng che chung một cái ô đi về.
Được như vậy, bỗng cảm thấy trời mưa cũng không đến nỗi khó chịu nữa.
“Cẩn thận chút, đừng dẫm vào vũng nước. Có mấy tấm đá lát lỏng lẻo, giẫm vào là bùn đất văng cao cả trượng.”
Trời về chiều, mưa càng lúc càng lớn, tí tách rơi xuống, những chỗ không bằng phẳng trên đường đều đọng nước, cũng không thấy người của nha môn, công phòng, điển sử, môn tử ra sửa chữa.
Vừa dứt lời, “bùm” một tiếng, chiếc xe ngựa đang chạy nhanh trên đường cán qua vũng nước, làm b.ắ.n nước lên nửa người Đỗ Hành.
Không chỉ hắn, những người đi đường cũng bị vạ lây.
Thế nhưng người đánh xe lại giả điếc làm ngơ, như không thấy gì.
Dựa vào ngựa khỏe xe nhanh, cũng không quan tâm đến sự bất bình của người đi đường, tiếp tục đánh xe chạy về phía trước.
“Người gì đấy! Bắn nước tung tóe lên người ta cũng không nói lời xin lỗi!”
Tần Tiểu Mãn nhìn quần áo ướt sũng của Đỗ Hành, bực bội lau vết nước, nhìn chiếc xe ngựa liền không nhịn được lẩm bẩm một tiếng.
Nào ngờ người đánh xe không phải điếc, tai lại còn rất thính, lập tức đáp lại Tần Tiểu Mãn một câu: “Trời mưa sợ ướt áo thì đi xe ngựa đi.”
“Ê, ngươi! Ngươi còn lý sự hả!”
Người đánh xe ngẩng đầu, vẻ mặt vênh váo tự đắc.
Vung roi da định quất vào m.ô.n.g ngựa, đột nhiên con ngựa hí lên một tiếng, nhấc cả hai chân trước lên, rõ ràng là bị cái gì đó ném trúng chân.
Người đánh xe bị xóc nảy một cái mạnh, vội vàng ghìm cương ngựa.
Tần Tiểu Mãn thấy vậy, vội vàng kéo Đỗ Hành đi tới: “Ngươi là người đánh xe nhà nào vậy? Ngông cuồng quá.”