Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 200

Cập nhật lúc: 2025-05-06 04:32:24
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì thế, sau hai ngày được nhà đến đón, Đỗ Hành liền không cho người đến nữa. Tự mình đi bộ về nhà, vận động một chút, buổi tối ôn bài lại càng tỉnh táo hơn. Chỉ là hôm nay trời không chiều lòng người.

“Đỗ Hành, hôm nay vẫn đi bộ về à? Ta cho ngươi đi nhờ?”

Nghe tiếng gọi, Đỗ Hành ngẩng đầu nhìn thấy Mục Tiệp đang đứng trước xe ngựa chuẩn bị về.

“Đa tạ sư huynh, ta đi bộ về còn ngắm mưa.”

Mục Tiệp lắc đầu: “Đừng để bị cảm lạnh, lỡ rồi lại ảnh hưởng đến việc ôn bài.” “Lại đây, ta cho ngươi cái ô này, khỏi phải mua thêm một cái nữa.”

Nghe vậy, Đỗ Hành vội chạy đến: “Đa tạ sư huynh.” “Đi đây.”

Đỗ Hành vẫy tay về phía xe ngựa: “Trời mưa đường trơn cẩn thận.”

Tiễn Mục Tiệp đi, Đỗ Hành che ô đi dưới cơn mưa phùn, hòa cùng những chiếc ô giấy dầu trên phố nhẹ nhàng lay động.

Mấy hôm trước vừa có sương giá, rau cải củ trong huyện bán rất chạy, rau quả sau khi bị sương giá lại càng ngọt hơn, mấy hôm trước Đại Tráng cũng mới chở một xe rau đến nhà.

Măng mùa đông năm nay ít, giá bán cũng cao hơn năm ngoái.

Mấy hôm trước Đỗ Hành còn dặn Đại Tráng lần sau chở rau đến thì mang thêm măng, để hầm gà hoặc móng giò đều rất ngon.

“Đồ vô ơn bạc nghĩa, đánh cho ta!”

“Hảo tâm cho ngươi miếng cơm ăn, vậy mà còn dám lớn tiếng với lão tử, cũng không tự xem lại mình là cái dạng gì!”

Đỗ Hành đang ngắm nhìn cảnh tượng náo nhiệt của phố phường dưới trời mưa, nghĩ đến những ngày xưa cùng Tần Tiểu Mãn mua bán rau dưa kiếm sống, bỗng nhiên bị một trận ồn ào làm gián đoạn.

Hắn ngẩng đầu, thấy trước cửa võ quán có một đám người đang tụ tập, không biết lại xảy ra chuyện gì.

Ai cũng có tật thích xem náo nhiệt, Đỗ Hành nghĩ sắp đến tết, chẳng lẽ lại có kẻ gian muốn kiếm chút tiền bạc lương thực ăn tết, đi ăn trộm.

Mấy hôm trước trên đường Vĩnh An có ba nhà bị trộm, huyện này không giống như ở thôn quê, thôn quê thường bị trộm cướp vào mùa thu hoạch, còn ở huyện thì lại hay xảy ra vào dịp cuối năm.

Kẻ trộm vẫn chưa bị bắt, mấy hôm nay tuần tra ban đêm cũng được tăng cường thêm hai người.

Đỗ Hành vội vàng chen vào xem, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ bọn trộm ban ngày cũng dám ra tay, bị bắt ngay tại trận?

Vừa chen vào, hắn liền nghe thấy tiếng va chạm nặng nề của quyền cước.

Chỉ thấy bảy tám gã đàn ông lực lưỡng đang cùng nhau vây đánh một chàng trai ăn mặc rách rưới.

Đỗ Hành ngẩng đầu, thấy chàng trai bị vây đánh mặc bộ quần áo cũ kỹ vá víu, dáng người không cao lớn lắm, có lẽ chỉ đến tai hắn.

Tuy có hơi bụi bặm lem luốc, nhưng nhìn ngũ quan có thể thấy người này tuổi tác không lớn lắm, thậm chí còn có chút non nớt.

Tuy nét mặt còn trẻ nhưng ánh mắt lạnh lùng kiên nghị lại không phải thứ mà người trẻ tuổi có, nhất thời khiến người ta khó đoán được tuổi tác của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-200.html.]

Đỗ Hành nghĩ nhiều người như vậy vây đánh, e là chàng trai này sẽ khó tránh khỏi bị thương.

Hắn cũng không rõ nguyên do, cũng không tiện can thiệp.

Tuy nhiên, khi một tên trong võ quán xông lên, lại bị chàng trai rách rưới kia nắm lấy, leo lên cánh tay, rồi quật người đó xuống đất một cái rất mạnh.

Tiếp theo đó, một người bị đánh, hai người bị đấm, ba người bị đạp.

Bảy tám người mà lại không địch lại được một người, chỉ trong chốc lát đều đã bị đánh cho kêu cha gọi mẹ.

Bách tính xung quanh xem như xem trò hề, còn vỗ tay reo hò: “Hay!” “Lại thêm một cái nữa!”

Người đàn ông trung niên của võ quán thấy vậy, lùi lại hai bước giẫm lên bậc cửa võ quán, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra đất.

Chàng trai rách rưới mặt không đổi sắc, ánh mắt sắc bén, tiến đến trước mặt người quản sự của võ quán, duỗi tay ra lạnh lùng nói: “Đưa đây!”

Đỗ Hành đến muộn không rõ tình hình, liền hỏi người phụ nữ xách giỏ rau bên cạnh: “Chuyện gì vậy?”

Người phụ nữ cau mày tỏ vẻ khó chịu, quay sang nhìn rõ mặt Đỗ Hành, lập tức lại trở nên hòa nhã: “Chàng trai đó nói là võ quán nợ hắn tiền công không trả, hôm nay đến đòi nợ. Võ quán dựa vào việc có nhiều người luyện võ muốn đuổi người ta đi, nào ngờ lại bị chàng trai đó đánh cho nằm rạp hết cả.”

Đỗ Hành nhíu mày, người của võ quán từ trước đến nay vốn ngang ngược, cũng là vì nghề nghiệp của họ.

Bình thường luyện tập xong là đi làm việc cho những nhà giàu có trong huyện,

đương nhiên sẽ hung hăng hơn dân thường.

Làm nghề này có thể hiểu được, nhưng dựa vào thế lực để ức h.i.ế.p người ta thì không thể chấp nhận được.

“Ngươi đưa hay không đưa!”

Đỗ Hành nghe vậy, thấy chàng trai đó túm lấy cổ áo của người quản sự võ quán lôi lên, hung dữ như muốn đ.ấ.m vào mặt người ta.

“Mau đến đây! Bắt tên điên này lại, báo quan!”

Thấy sắp xảy ra chuyện, Đỗ Hành vội vàng chen vào đám đông: “Có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, động tay động chân chỉ làm mọi chuyện thêm tồi tệ.”

“Đỗ lão gia, ngài đến vừa lúc, có một tên tiểu tử gây rối ở đây. Vào nha môn, ngài nhất định phải làm chứng cho tôi!”

Đỗ Hành nhìn chàng trai kia: “Ngươi thả người ta xuống, có chuyện gì cứ nói ra. Ta có thể làm chứng.”

Chàng trai nhìn Đỗ Hành một cái, tuy không trả lời, nhưng vẫn làm theo lời hắn, thả người xuống.

Người quản sự võ quán xoa xoa cổ, vẻ mặt ấm ức. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Ta ở đây làm việc, hắn nên trả ta tám quan tiền, đến lúc thanh toán lại lươn lẹo chỉ muốn cho năm quan.”

Đỗ Hành thấy chàng trai khoanh tay, mặt không cảm xúc kể lại sự việc.

Hắn không biết thật giả, quay sang người quản sự võ quán: “Ngươi khấu trừ tiền công của người ta?”

Loading...