Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 198

Cập nhật lúc: 2025-05-06 04:31:31
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm nay tân khoa cử nhân thi Hương về huyện, tuy nhà hắn ta đang rối như tơ vò, nhưng Vương Ích Khang vẫn biết đây là tân cử nhân đang nổi tiếng.

Hắn ta không ngờ người nhà của tên ca nhi đó lại là vị tân cử nhân này.

Đỗ Hành cười nhạt: “Xem ra Vương huynh bận trăm công nghìn việc, xin phép không mời Vương huynh vào nhà ngồi.”

Nói xong, hắn dẫn Tần Tiểu Mãn và A Mĩ quay vào nhà.

Vương Ích Khang đứng ngây ra như phỗng trước cửa nhà một lúc.

Tên tiểu đồng nhìn người đang ngẩn ngơ, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, trước đây ngài không phải nói thi Hương không dễ đậu sao, vậy mà… vậy mà…”

Chưa nói xong, tiểu đồng đã bị đá vào mông: “Đầu óc bị chó ăn rồi sao, ngu c.h.ế.t được! Lúc đuổi gia nhân lẽ ra nên đuổi ngươi đầu tiên!”

“Đỗ sư đệ, không phải ta khoe khoang đâu. Nhà ngươi rất đẹp, rộng rãi, cây cối tươi tốt, đến mùa xuân hè nhất định là cảnh đẹp, không hề thua kém căn nhà của ta ở phủ thành. Ta nói trước với ngươi nhé, đến mùa xuân, ngươi phải mời ta đến đây thưởng hoa, uống trà.”

Đỗ Hành dẫn các bạn học ở thư viện đi dạo quanh vườn, cười nói: “Du sư huynh bằng lòng nể mặt, ta đương nhiên rất vui, còn có thể vỗ n.g.ự.c cam đoan, đến lúc đó sẽ tự mình xuống bếp làm một bữa ngon chiêu đãi khách. Chỉ tiếc…”

Mục Tiệp tiếp lời: “Tiếc là mùa xuân năm sau, chúng ta đều phải lên kinh ứng thí, bữa tiệc thưởng hoa do sư đệ đích thân xuống bếp trong vườn nhà này e là không được thưởng thức rồi.”

Mấy người cũng chợt nhớ ra, không khỏi cười lên.

“Sư đệ thật ghê gớm, ban đầu vào học sau chúng ta, vậy mà chúng ta giậm chân tại chỗ, còn sư đệ thì tiến bộ vượt bậc.”

Đỗ Hành nói: “Cũng là do các vị sư huynh đều xuất sắc, ta chỉ có thể vùi đầu đuổi theo thôi.”

“Dù sao thì chúng ta cũng có thể cùng nhau tham gia kỳ thi xuân, đó là chuyện tốt.”

“Chỉ là không biết chúng ta có thể cùng nhau lên kinh thành không.”

Mục Tiệp nói: “Cuối năm, thư viện được nghỉ, ta sẽ về phủ thành, đầu năm chắc sẽ đi thẳng từ phủ thành lên kinh thành, trước khi thi xuân chắc sẽ không đến đây nữa.”

“Ta cũng được nghỉ cuối năm sẽ về kinh.”

Đỗ Hành nghe sắp xếp của mấy người bạn học, trong lòng hơi xúc động, thoáng chốc đã làm bạn học hai năm rồi, ngày ngày cùng nhau học tập, ít nhiều cũng có chút tình cảm khác với người ngoài.

Sau kỳ thi xuân, chắc chắn sẽ có người thi đỗ, đến lúc đó mọi người trong lớp sẽ không còn tụ tập đông đủ nữa.

Thiên hạ rộng lớn, đường xá xa xôi, mỗi người một phương, e rằng rất khó gặp lại nhau.

Có thể tụ họp một lần thì nên trân trọng, Đỗ Hành nói: “Xem tình hình thời tiết năm nay, e là sắp có tuyết rơi, nếu các vị sư huynh đã có sắp xếp, vậy thì trước khi tuyết đầu mùa rơi, mọi người đến đây quây quần bên lò sưởi, uống trà nhé? Ta cũng sẽ giữ lời hứa, tự mình xuống bếp.”

“Được đó, đề nghị này của Đỗ Hành rất hay. Chúng ta hẹn ở đây, trước khi tuyết đầu mùa rơi sẽ lại tụ họp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-198.html.]

“Tuyệt lắm, đến lúc đó ta sẽ mang theo trà xuân ấm áp đến.”

“Những người trẻ tuổi này thật sự rất tốt, đúng là con nhà quyền quý, khí chất hơn người. Nhưng mà Đỗ Hành nhà chúng ta tuy xuất thân nghèo khó, nhưng đứng giữa những người con em quan lại này cũng không hề kém cạnh.”

Tần lão gia tươi cười, ngồi trong sảnh uống trà nóng, nhìn những gương mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống, nói chuyện vui vẻ trong vườn, trong lòng rất vui.

Đúng là người có hỷ sự tinh thần sảng khoái, sắc mặt cũng hồng hào hơn.

Cuối cùng, Tần lão gia nhướn mày, còn cố ý hỏi người ngồi bên cạnh: “Nhạc phụ đại nhân, ngài thấy đúng không?”

Chu cử nhân ho khan một tiếng, đặt chén trà xuống: “Đúng là những người trẻ tuổi tốt.”

Ông ta nào biết Tần lão gia cố ý chọc tức mình, bị lấn át bao nhiêu năm, giờ đây dưới trướng liên tiếp có hai cử nhân, tuy mình cũng được thơm lây, nhưng dù sao cũng không thân thiết bằng cha và đường thúc của họ.

Trước đây, mình có thể chỉ tay mắng nhiếc Tần lão gia, bây giờ cũng phải dè chừng. Không chỉ mình ông ta, mà các hương thân trong huyện cũng phải nể mặt Tần lão gia, người trong huyện nha phủ miệng sắp nói mỏi vì chúc mừng

rồi.

Trong lòng ông ta vừa thoải mái vì có thêm hai cử nhân quen biết, lại vừa khó chịu vì không thể tùy ý sai bảo con rể này nữa.

Chu cử nhân thầm nói: “Ta nhớ Đỗ Hành hình như là người huyện Thu Dương mà, nghe nói trước đây nhà nó làm kinh doanh, cũng không đến mức nghèo khó lắm.”

Tần lão gia nghe ra ý tứ trong lời nói của nhạc phụ, không ngoài gì là muốn nói Đỗ Hành không phải người nhà họ Tần, thật ra ông ta cũng không cần đắc ý như vậy.

“Đã nhập hộ tịch rồi, là chàng rể mà Tiểu Mãn dẫn về. Đỗ Hành người nhân hậu, dịu dàng, đối xử với phu lang, con cái rất tốt, nó một lòng hướng về nhà họ Tần. Đúng là đứa nhỏ hiếu thảo, chắc chắn là người phẩm chất tốt, nên mới có thể kết giao với những người tài giỏi này.”

Ông ta cầm lò sưởi tay, còn chỉ cho Chu cử nhân xem: “Người cao nhất kia tên là Du Khoát, là con trai của Du Khiêu tướng quân ở kinh thành, gia đình đặc biệt gửi đến thư viện Bạch Dung học tập.”

“Còn người kia, da hơi ngăm đen tên là Mục Tiệp, là con trai của đồng tri đại nhân phủ thành chúng ta.”

“Còn có người kia…”

Chu cử nhân mặt mày có chút không giữ được: “Đã là những thanh niên tài giỏi như vậy, ngươi cũng nên bảo Chi Phong kết giao với họ.”

“Chi Phong không phải là người thích giao tiếp, tiệc tùng, hơn nữa người trẻ kết bạn đều có cách riêng của mình, ép dầu ép mỡ có ích gì.”

Chu cử nhân nói: “Dù sao cũng đã thi đỗ cử nhân, còn trẻ như vậy, trước đây nên nghe ta, thi Hương xong rồi hãy bàn chuyện cưới hỏi, như vậy gia thế cũng có thể cao hơn, giờ lại chọn một tên quan võ nhỏ nhoi gì đó.”

Tần lão gia lại vui vẻ: “Chi Phong vừa ý, giờ sắp sinh con rồi, cũng có công danh, cả nhà hòa thuận vui vẻ là tốt nhất rồi, cưới con nhà quyền quý chưa chắc đã có cuộc sống như vậy.”

Chu cử nhân ngượng ngùng ngậm miệng, bây giờ ông ta nói một câu, Tần lão gia có thể cãi lại ba câu.

Trà chưa uống, nhưng bụng đã no căng.

Tuy không hài lòng, nhưng cũng không thể giống như trước đây mặt lạnh mắng mỏ, Chu cử nhân ấm ức, mặt mày như đưa đám.

Người ngoài không thấy khổ, nhưng trong lòng ông ta thì toàn là cay đắng.

Loading...