Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-05-06 04:31:28
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thừa Ý vùi mặt vào lòng Tần Tiểu Mãn, mím môi, ôm chặt eo a cha.

Đến chỗ mới, đứa nhỏ hơi bỡ ngỡ, ban đêm ngủ không ngon giấc nên không khỏi sợ hãi.

Đỗ Hành vuốt ve mái tóc mềm mại của Thừa Ý: “Sao lại mơ thấy quái vật miệng to nữa rồi, có phải lại mọc răng mới không?”

Thừa Ý nghe vậy nhíu mày, ngẩng đầu lên từ lòng Tần Tiểu Mãn, l.i.ế.m nhẹ răng sữa của mình, hình như thật sự trong miệng có thêm một chiếc răng nhỏ xíu.

“Đến đây, cha xem nào.”

Thừa Ý ngoan ngoãn há miệng cho Đỗ Hành kiểm tra.

Răng sữa của trẻ con khoảng ba tuổi sẽ mọc đủ, thường là hai mươi chiếc.

Lần trước Đỗ Hành đã kiểm tra, đã mọc được mười chín chiếc rồi, sau đó một thời gian dài cũng không thấy động tĩnh gì, hắn cứ tưởng đứa nhỏ nhà mình chỉ mọc mười chín chiếc, không ngờ còn một chiếc mọc muộn giờ mới nhú lên.

“Ngoan nào, đừng sợ, chỉ là mọc thêm một chiếc răng mới thôi.”

Trước đây, mỗi khi mọc răng, thằng bé lại mơ thấy quái vật miệng to, nửa đêm ngủ bị giật mình khóc thét, hàng mi dài cong vút ướt đẫm nước mắt, hít hít cái mũi đỏ hoe đòi Đỗ Hành ôm mới chịu ngủ tiếp.

Lúc đầu, Đỗ Hành cũng xót lắm, nhưng trẻ con mọc răng hay mơ cũng là chuyện thường, chỉ có thể dỗ dành rằng chỉ khi mọc răng mới mơ thấy quái vật miệng to, đây là cách báo cho trẻ con biết là mọc răng rồi phải giữ gìn răng sữa.

Thừa Ý lúc này mới không khóc nữa khi nằm mơ.

Đỗ Hành dỗ dành đứa nhỏ một lúc, nói với Tần Tiểu Mãn: “Dù sao trong phòng cũng đủ chỗ ngủ, tối nay cho nó ngủ chung với chúng ta đi, đệ bế Thừa Ý đi ngủ trước đi, ta ở đây thu dọn đồ đạc một lát rồi sẽ đến.”

Tần Tiểu Mãn đáp lại một tiếng.

Gió thổi vù vù bên ngoài thư phòng, thật ra chỉ cách phòng ngủ vài bước chân. Thừa Ý vùi mặt vào lòng Tần Tiểu Mãn, tò mò hỏi: “Cha cũng ôm a cha ạ?”

“Ừ, Thừa Ý là bảo bối của cha nên cha mới ôm, a cha là phu lang của cha, đương nhiên cha cũng sẽ ôm a cha rồi.”

Thừa Ý mím môi: “Nhưng cha ôm Thừa Ý là vì Thừa Ý mơ thấy quái vật miệng to, vậy a cha cũng nằm mơ ạ?”

“Ừ. A cha nằm mơ cũng thấy quái vật miệng to, nên cha mới ôm a cha một lát.”

Thừa Ý chớp chớp mắt, có chút vui mừng: “Cha nói chỉ khi nào mọc răng mới mơ thấy quái vật miệng to, vậy a cha mọc răng mới rồi ạ? A cha há miệng ra, Thừa Ý xem cho a cha có mọc răng mới không.”

“Cha con đã xem rồi, không có mọc.”

Thừa Ý lập tức ỉu xìu, lại rất ngạc nhiên: “Sao lại không mọc ạ? Thừa Ý mọc răng mới đều mơ thấy quái vật miệng to.”

Tần Tiểu Mãn khựng lại, ánh mắt đảo qua, nói: “Vì a cha hôn cha rồi nên sẽ không mọc răng mới nữa.”

Thừa Ý che miệng kinh ngạc: “Hôn thì sẽ không mọc răng nữa ạ? Cha nói răng chưa mọc hết thì không gặm được xương, vậy Thừa Ý không được hôn nữa sao?”

Nó rất thích ăn xương ống to mà thúc công mua về ninh canh, nấu cháo, nếu không được ăn nữa chắc nó sẽ rất buồn, nên vội vàng dặn dò Tần Tiểu Mãn: “A cha cũng đừng hôn Thừa Ý nữa.”

Tần Tiểu Mãn bật cười: “Cha và a cha hôn Thừa Ý thì Thừa Ý vẫn có thể mọc răng, nhưng người khác hôn thì sẽ không mọc nữa. Nên Thừa Ý không được cho người khác hôn.”

“Thật ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-197.html.]

“Đương nhiên rồi, lúc trước a cha hôn Thừa Ý chẳng phải Thừa Ý vẫn đang mọc răng sao.”

Thừa Ý nghĩ nghĩ thấy cũng có lý, nghiêm túc gật đầu.

Hai người trở về phòng, Tần Tiểu Mãn đặt đứa nhỏ đã cởi áo khoác lên giường.

Thằng bé hiếm khi ngủ chung với Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn, nằm sấp trên giường, hưng phấn không chịu ngủ, bò tới bò lui trên giường.

Giường mới rộng rãi, lại còn có mùi của cha và a cha, nó thích thú chui vào trong chăn một lúc, lại bò lên trên chăn.

Tần Tiểu Mãn đắp chăn kín chân cho nó, sợ nó bị lạnh, thằng bé nghịch ngợm thường ngày hôm nay lại không nằm im được.

Cậu liền chọc cho than trong lò cháy mạnh hơn, mặc kệ nó nghịch ngợm trên giường.

Chơi một lúc thấy mệt, thằng bé mới ôm chiếc gối nhỏ trên giường ngủ thiếp đi.

Ngày mười lăm, tiếng pháo nổ râm ran từng hồi, tân gia đại cát, trước cửa nhà họ Tần treo đèn kết đỏ, xe ngựa, kiệu lần lượt đến hẻm Phúc Tích.

“Nhà này đã có người ở rồi à? Pháo nổ rền vang, ai mua vậy?” “Không biết, nghe nói họ Tần.”

Sau một thời gian dài lẩn trốn như chuột chạy qua đường, Vương Ích Khang giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, đi ngang qua phía ngoài hẻm Phúc Tích, bị tiếng pháo nổ thu hút, men theo tiếng pháo vào trong, thấy chính là căn nhà mà trước đây hắn ta để mắt tới đang nhộn nhịp.

Hắn ta nấp dưới mái hiên ven đường, lén lút quan sát gia đình này.

Chỉ thấy từng chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa nhà, người xuống xe đều là những người có m.á.u mặt trong huyện.

Vương Ích Khang rụt rè bẻ ngón tay tính toán, Mạnh cử nhân, Chu cử nhân, Tiền cử nhân… cũng như vài người con em quan lại, nhà giàu học ở thư viện Bạch Dung mà hắn ta có muốn nịnh bợ cũng không được.

Ngoài những gương mặt quen thuộc mà hắn ta biết, còn có rất nhiều người hắn

ta không quen biết, nhưng nhìn khí chất cũng là những người có m.á.u mặt.

Điều này khiến hắn ta càng muốn biết rốt cuộc là ai đã chuyển đến đây, lại có thể diện như vậy.

Đang lúc hắn ta muốn hỏi người qua đường, thì thấy một ca nhi có chút quen mắt tươi cười bước ra, mời mọi người vào nhà, là dáng vẻ của chủ nhà.

“Là ngươi? Vậy mà lại là ngươi!”

Tần Tiểu Mãn vừa mới mời các bạn học của Đỗ Hành ở thư viện vào nhà, thấy không còn xe ngựa nào đến nữa, định quay vào nhà thì nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên.

“Vương tú tài?” Tần Tiểu Mãn nhướn mày: “À, giờ không còn là tú tài nữa rồi. Không ngờ lại gặp được ngươi ở đây.”

Tần Tiểu Mãn vốn định nói “ngài còn sống à”, nhưng giờ cũng là người huyện thành rồi, ngày vui cũng không nên nói mấy lời quê mùa này.

Vương Ích Khang tức đến mức khói bốc lên tận lỗ mũi, người khác mua căn nhà này cũng được, vậy mà lại là tên ca nhi này, đây không phải là tát vào mặt hắn ta sao: “Ngươi vậy mà mua được căn nhà này.”

“Ta không mua được nhưng phu quân ta mua được.” Tần Tiểu Mãn cong khóe miệng, ra vẻ đắc ý: “Vương đại ca nếu ghen tị, thật sự không được thì cũng tìm một phu quân đi.”

Vương Ích Khang bị sỉ nhục như vậy, mặt xanh mặt đỏ, đang định gào lên thì bỗng một nam tử tuấn tú bước ra.

Người đến liếc nhìn hắn ta một cái: “Vương huynh đây là đã giải quyết xong việc nhà, rảnh rỗi đến thăm hàn sá của ta sao?”

Vương Ích Khang nhìn người trước mặt, c.h.ế.t lặng tại chỗ, hắn ta vốn trơn tru, nịnh nọt quen rồi nên gượng cười: “Đỗ, Đỗ cử nhân.”

Loading...