XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-03-27 15:20:06
Lượt xem: 7

Đỗ Hành theo Tần Tiểu Mãn đến nhà vị đại phu duy nhất trong thôn.

Tiểu viện đón gió, lúc nào cũng có người. Vị đại phu này khám bệnh tại nhà hai ngày mới về, lại đúng lúc vào đông, dễ mắc bệnh, trong thôn dồn ứ không ít người bệnh.

Nghe nói Thôi đại phu đã về, từ sáng sớm, người ta đã vội vàng đến đây lấy thuốc, khám bệnh. Buổi sáng hôm nay, có lẽ chỗ náo nhiệt nhất thôn chính là nơi này.

Đỗ Hành vừa bước vào nhà họ Thôi cùng Tần Tiểu Mãn, liền trở thành tâm điểm. Mấy đôi mắt đồng loạt đổ dồn vào hắn, rồi lại rỉ rả với nhau, che miệng cười nói.

Tần Tiểu Mãn liếc nhìn đám người, mấy phụ nhân kia liền im bặt. Trong lòng họ vẫn còn tò mò, liền hỏi thẳng: “Mãn ca nhi, đây là người ở rể nhà ngươi à?”

“Trông thật tuấn tú.”

“Đúng vậy đó.” Nghe người ta khen Đỗ Hành, Tần Tiểu Mãn cũng lên tiếng, vừa ngó vào trong phòng vừa hỏi: “Mọi người xong việc chưa? Xong rồi thì ta vào trước nhé?”

Mấy phụ nhân kia muốn xem náo nhiệt, vội vàng đáp: “Ngươi cứ vào trước đi, chúng ta không vội.”

“Vậy được.”

Tần Tiểu Mãn kéo Đỗ Hành đi vào trong, đám phụ nhân cũng tò mò bám theo. “Bị sao vậy?”

Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thuốc. Một nam nhân lớn tuổi đang gói thuốc. Tần Tiểu Mãn vội vàng đẩy Đỗ Hành ngồi xuống ghế: “Thôi đại phu, chân tướng công cháu trước đây bị thương, giờ đi lại khập khiễng, ông xem có chữa được không ạ?”

Đại phu ngẩng lên thấy là Tần Tiểu Mãn, không nói nhiều lời, tiến đến trước mặt Đỗ Hành.

Đỗ Hành thức thời vén ống quần lên. Đại phu nhìn qua vết thương, lại dùng tay nắn nắn.

“Sao không đến sớm hơn, xương đã liền lệch rồi.” Tần Tiểu Mãn lo lắng: “Vậy còn chữa được không ạ?”

Đại phu chậm rãi nói: “Muốn chữa thì phải đập ra, nắn lại cho đúng vị trí.” Tần Tiểu Mãn tròn mắt: “Xương đã liền rồi lại đập gãy, chắc đau lắm ạ?” “Không đập ra nắn lại thì cứ chịu khập khiễng cả đời, tùy hai người.”

Tần Tiểu Mãn ngậm miệng, quay sang Đỗ Hành: “Huynh có sợ đau không?”

Đỗ Hành cười nhẹ, ai mà chẳng sợ đau: “Chỉ cần chữa khỏi, đau chút cũng chẳng sao.”

Thấy Đỗ Hành không hề nao núng, Tần Tiểu Mãn liền nói với đại phu: “Vậy cứ đập đi ạ.”

“Đập xong ít nhất phải tĩnh dưỡng ba tháng, lúc đầu còn khó chịu hơn bây giờ, đi lại khó khăn, làm việc thì đừng nghĩ đến, chỉ có thể nghỉ ngơi.” Đại phu nói: “Thêm nữa, thuốc thang tốn kém không ít đâu, ta nói trước, hai người đồng ý thì ta mới chữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-17.html.]

“Tốn bao nhiêu chứ, đâu phải ăn sâm nhung quế phụ gì.” Tần Tiểu Mãn lầm bầm, thấy đại phu không nói gì, cậu nhỏ giọng hỏi: “Vậy hết khoảng bao nhiêu tiền ạ?”

Đại phu thản nhiên nói: “Cả quá trình điều trị, thay thuốc, ít nhất cũng phải 1000 văn.”

“Ối! Sao mà đắt thế!” Tần Tiểu Mãn còn chưa kịp lên tiếng, đám người đứng xem đã ồ lên: “Cả hồi môn con gái nhà bên khe núi cũng chỉ có ngàn hai, chữa cái chân mà tốn từng ấy tiền.”

“Thôn nghèo nhất chính là bên khe núi đó, hồi môn ít cũng phải thôi, cũng có nhà cho đến ba, năm ngàn đấy.”

“Một nhà có mấy đứa con gái lấy chồng, đó là chuyện lớn mà. Ai lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để chữa bệnh chứ, ôi chao, thế này thì bệnh cũng không dám chữa mất…”

Đỗ Hành nghe dân làng bàn tán, không khỏi nhướn mày.

Hắn đã hiểu, sau chuyến đi huyện thành, hắn nhận ra người không quyền không thế kiếm từng đồng bạc khó khăn nhường nào, vị đại phu này vừa mở miệng đã muốn lấy gần một lượng bạc chữa thương, quả là một gánh nặng.

Hắn nhìn sang Tần Tiểu Mãn. Nếu chân chữa được, nhất định phải chữa.

Nếu tiếc tiền, sau này chân cẳng bất tiện, không làm được việc nặng, ngay cả thi cử cũng không được tham gia, huống gì việc khác.

“Tiền chữa chân, ngươi cho ta mượn trước.”

Tần Tiểu Mãn nghe thấy Đỗ Hành ghé vào tai nói nhỏ, cậu nhíu mày đẩy hắn ra: “Huynh nói vậy, chân chữa được mà ta lại không cho huynh chữa hay sao.”

Đỗ Hành nhìn cậu, mím môi cụp mi.

Tần Tiểu Mãn bực bội mắng: “Chữa, chữa chứ! Hương thân thúc ép lấy tiền cũng quá đáng!”

Đại phu nghe vậy cũng không giận: “Vào thành càng đắt, không móc hầu bao thì người ta có thèm chữa cho không.”

Chuyện vừa thỏa thuận xong, đám người xúm quanh lại xì xào, không hiểu Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn nhỏ to gì, nhưng nói xong là quyết định chữa, ai nấy bàn tán xôn xao.

“Người tới cửa cầu hôn này nói chuyện hay ghê, số tiền lớn như vậy, Mãn ca nhi cũng chịu chi.”

“Ngươi cũng không nhìn xem cái mặt người ta kìa, nếu tướng công ta đẹp trai thế, lại dịu dàng nhỏ nhẹ, muốn gì chẳng cho. Chắc ba ngày cũng chẳng muốn ra khỏi phòng.”

“Tướng công ta đâu phải kẻ què.” Đám người cười ồ.

“Thôi, thôi, mọi người ra ngoài hết đi. Ta phải chữa bệnh cho người ta.”

Loading...