Tần Tiểu Mãn vỗ nhẹ lưng đứa bé mập mạp, con trai nghịch ngợm, bé xíu mà tay chân quơ loạn xạ, bế một nén nhang thấy mỏi tay , bế đứa bé còn mệt hơn việc.
Không giống Thừa Ý ngoan ngoãn, đây bế Thừa Ý thoải mái, cảm thấy thể bế hai đứa cùng lúc, giờ thấy đứa trẻ nghịch ngợm mới con trai đáng yêu bao.
“Làm mấy thứ , đây là lúc mang thai Thừa Ý, Đỗ Hành cho con. Mấy bộ là đồ con trai mặc, quần áo tự may và tặng cũng nhiều, cho Thừa Ý mặc hai bộ . Bây giờ lấy cho thằng bé mập
mặc khéo.”
“Chậc chậc, , gì mà Đỗ Hành , thật là… một đàn ông mà cả việc may vá.”
Lúc , khi ở trong làng thấy nấu ăn thấy lạ đời , giờ còn thấy cả may vá, thật khiến kinh ngạc.
“Đương nhiên , phúc khí của thì khác .”
“Ta Đỗ Hành nhà ngươi khi đỗ Tú tài thì oai phong, hương lôi kéo, huyện lệnh cũng ưu ái.”
Tần Tiểu Mãn : “Nào như , còn tham gia kỳ thi tháng tám năm , đang vùi đầu sách vở, thời gian ngoài giao lưu.”
Tần Tiểu Trúc một tiếng: “Việc của đàn ông thì quản , nhưng mà ngươi cũng nhàn rỗi, còn xây xưởng giấy trong làng, việc kinh doanh trong nhà ngươi lắm.”
“Lần đến thăm cháu trai, nhân tiện cũng việc nhờ ngươi.” Nghe , Tần Tiểu Trúc nhướng mày: “Ngươi còn việc cần nhờ ?”
“Lý Lão Ngũ nhà ngươi thỉnh thoảng lấy , năm nay đến Tô Châu lấy ngon, bây giờ buôn bán . Nhà thương đội đáng tin cậy, Tô Châu là nơi giàu , phồn hoa, nhiều thứ hơn ở cái huyện nhỏ của chúng , Lý Khai lấy hàng, nhờ mang ít bút mực về.”
Tần Tiểu Mãn quản lý cửa hàng trong nhà, lúc đầu khách đến cửa hàng là những học trò nghèo, chỉ đến mua đồ văn phòng phẩm với giá rẻ.
Lâu dần, các cửa hàng trong huyện cũng học theo cách của nhà , tuy cửa hàng nhà tiếng , việc buôn bán vẫn định, nhưng nếu cứ tiếp tục như thì .
Phải đa dạng hóa sản phẩm, Tần Tiểu Mãn liền nhập thêm một ít hàng cao cấp từ bên ngoài, khi đó giá cả vẫn giữ ở mức bình dân, ngày thường cũng học trò đến cửa hàng hỏi mua đồ .
Tần Tiểu Trúc lắc đầu: “Ngươi thật sự là chịu yên, bây giờ cách ăn .”
“Đồ của tiểu thúc ngươi dễ lấy , thể lấy .” “Chờ Lý Khai về sẽ với .”
Tần Tiểu Mãn thấy liền vui vẻ : “Ngươi yên tâm, tiền lộ phí, thuế má bao nhiêu chúng đều trả đủ cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-165.html.]
“Biết Đỗ Hành nhà ngươi đỗ Tú tài , bây giờ giảm thuế thương mại, nên ngươi mới hào phóng như chứ gì.”
Tần Tiểu Mãn híp mắt đáp.
“À, đến chuyện đỗ đạt, còn một chuyện thú vị kể cho ngươi .”
Tần Tiểu Trúc với vẻ mặt buồn : “Lúc sinh con, tứ tẩu nhà đến đây vẻ trưởng bối, còn chuyện với ngươi một hồi ?”
“Ta bà mà, Lý tứ ca cũng đỗ Tú tài, giờ bà chắc vênh váo lắm.”
Tần Tiểu Trúc khẩy một tiếng: “Vốn dĩ vênh váo.”
Chồng bà vốn là Đồng sinh mua bằng tiền, ít những gia đình sách xung quanh nhạo, giờ đỗ Tú tài, vô hình chung vả mặt những kẻ từng chế giễu .
Nhà mở tiệc linh đình, Tần Tiểu Trúc lấy cớ đang ở cữ nên đến xem vẻ mặt vênh váo của ả .
Kết quả là tứ tẩu nhà vênh váo mấy ngày, vì mãi sinh con trai nối dõi tông đường, tuổi tác lớn, càng khó sinh nở.
Lý Lão Tứ vẫn luôn nhà vợ nâng đỡ, nên nhà họ Lý cũng tiện nhiều về chuyện con nối dõi.
Bây giờ Lý Lão Tứ là Tú tài, nhà họ Lý vốn là địa chủ, cũng chút thế lực, giờ “mạ vàng”, đương nhiên cảm thấy gia thế cao hơn.
Chi họ Lão Tứ là tiền đồ nhất trong nhà, thể tuyệt tự , nhân cơ hội thi đỗ Tú tài , liền yêu cầu cưới vợ bé cho con trai để nối dõi tông đường.
Bây giờ chi họ Lão Tứ náo nhiệt, tứ tẩu nhà ngày nào cũng đấu trí so bì
với vợ bé, còn vênh váo như nữa, rảnh rỗi mà đến nhà Tần Tiểu Trúc nữa.
Tần Tiểu Mãn chậc lưỡi: “Dù tứ tẩu nhà ngươi cũng thật sự rảnh rỗi, giờ chuyện cho bà cũng . Trước đó còn nữa chứ.”
Tần Tiểu Trúc trong lòng hả hê, đắc ý một hồi sang Tần Tiểu Mãn: “ mà cũng , Đỗ Hành nhà ngươi bây giờ nổi tiếng như , cho ngươi , những trong huyện thành vì các mối quan hệ mà cái gì cũng thể , nếu nhét thêm cho Đỗ Hành thì ngươi bây giờ?”
“Nhà so với nhà họ Lý, nuôi nổi nhiều như . Đỗ Hành là ở rể đấy, những kẻ ý đồ nhét thì nhét ?”
Tần Tiểu Mãn thản nhiên : “Hơn nữa, Đỗ Hành như , ứng phó với nhiều như ?”
Da mặt mỏng, động một tí là đỏ mặt tía tai, nếu thật sự nhét thêm , e rằng còn chạm tay Đỗ Hành bắt hầu rót nước, rửa chân .
Tần Tiểu Trúc hiểu lầm, sặc nước : “Trông cũng đến nỗi nào…”