Trong thư viện, những chong đèn sách thâu đêm suốt sáng hiếm, chuyện là ai thức trắng đêm ôn bài, ai bao nhiêu bài văn.
Kỳ thi Đồng sinh chỉ là kỳ thi đầu , mặt đều khắt khe bằng kỳ thi Hương, vả , thí sinh chỉ là những học trò trẻ tuổi, mà còn nhiều dày dặn kinh nghiệm thi nhiều nhưng đỗ.
Thêm nữa, lượng trúng tuyển hạn, nên sự cạnh tranh chắc chắn sẽ lớn.
Trong bầu khí căng thẳng như , ngay cả những bình tĩnh nhất cũng bắt đầu lo lắng.
Đây là đầu tiên Đỗ Hành thi Hương khi đậu Đồng sinh, do thành tích thi Đồng sinh của , đều đặt nhiều kỳ vọng .
Tuy , cũng quá nhiều để tránh tạo thêm áp lực cho , dù thi đỗ liền một mạch cũng là chuyện hiếm thấy, đương nhiên là coi như thử sức.
Tần Chi Phong lúc thi đậu Đồng sinh tuổi còn nhỏ, trong nhà cũng kỳ vọng nhiều, nhưng mất sáu bảy năm mới thi đậu Tú tài.
Chính vì thi nhiều đậu, dần dần gia đình mới bình tĩnh , còn tạo áp lực vô hình nữa, Tần Chi Phong mới đậu Tú tài, từ đó trong nhà còn dám nhiều nữa, sợ lỡ miệng mà hỏng việc của con cháu.
Tần Tiểu Mãn càng thoải mái hơn, với Đỗ Hành: “Không đến chuyện tiền bạc trong nhà vẫn đủ để đóng học phí cho thêm vài năm nữa, cửa hàng cũng ăn , nuôi thi thêm vài năm cũng thành vấn đề.”
Nghe , Đỗ Hành mỉm , bế Thừa Ý lên hôn một cái: “Nếu cha thi thêm vài năm nữa, sợ là tiền mua quà vặt của con sẽ hết sạch mất.”
Thừa Ý bi bô, bé chín tháng tuổi, bắt đầu vài từ đơn giản theo cha : “Ba ba, cha….”
Đôi mắt đen láy mở to, như thể đang thật sự trò chuyện với Đỗ Hành, vui vẻ nắm chặt bàn tay mũm mĩm đưa lên miệng gặm.
“ , là cha, còn gọi cha nhỏ nữa.” “Cha nhỏ…”
Đỗ Hành vui vẻ hôn thêm một cái má đứa bé, bế đứa nhỏ bụ bẫm dạy bé chuyện, thấy việc còn thú vị hơn sách văn nhiều.
Những ngày sắp thi cử, chỉ việc trêu đùa với con là niềm vui duy nhất của .
“Thôi , mau xem xem đồ chuẩn đầy đủ ?”
Tần Tiểu Mãn tiến bế lấy đứa bé, Đỗ Hành mở hộp sách xem, bút mực giấy nghiên thường dùng đương nhiên thể thiếu, ngoài vài dụng cụ thi cử , còn chuẩn thêm chăn gối và lương khô.
Kỳ thi Hương dù cũng khác với kỳ thi Huyện và thi Phủ, tuy chỉ thi hai buổi, thời gian cũng chỉ mất hai ngày, nhưng một khi trúng tuyển trở thành tú tài chính là bước hàng ngũ sĩ, kỳ thi đương nhiên sẽ nghiêm ngặt hơn nhiều, giống hai kỳ thi thi xong một ngày là thể khỏi trường thi, hôm .
Thi Hương một khi trường thi là khóa chặt, chỉ đến khi thi xong mới ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-154.html.]
Hai ngày một đêm, ăn uống, vệ sinh đều ở trong phòng thi, thời tiết tháng tư nắng mưa thất thường, chăn mang theo một cái thật dày, lỡ như cảm lạnh trong trường thi thì coi như kỳ thi cũng bỏ .
Tuy thi Hương hai năm mới một , nhưng dù cũng năm nào cũng thể tham gia, trẻ tuổi thì còn chờ , nhưng những sĩ tử lớn tuổi hơn mỗi thi là già hai tuổi, còn bao nhiêu thời gian để chờ đợi, tuổi xuân trôi qua lãng phí.
Vài ngày kỳ thi, Tần Tri Diêm Đỗ Hành sẽ dự thi, sáng sớm sai Tần Chi Phong nhắn tin cho .
Hôm ngày thi đến nhà họ Tần ngủ , đừng ở ngoài khách điếm nữa, sáng hôm nhà họ sẽ cho xe ngựa đưa đến tận cổng trường thi, việc đều thuận tiện hơn.
Thịnh tình khó từ chối, Đỗ Hành liền đồng ý.
Sau khi chuẩn xong đồ dùng thi cử ở nhà, Đỗ Hành liền đến nhà họ Tần tá túc một đêm.
Hôm , canh tư, Đỗ Hành xe ngựa do nhà họ Tần phái đến, sớm đến cổng trường thi.
Đỗ Hành xách hộp sách xuống xe, hầu cùng giúp bê chăn đệm
, liền thấy tiếng xôn xao của các thí sinh đang chờ đợi bên ngoài trường thi.
Ngay đó, một đàn ông trung niên nước mắt nước mũi giàn giụa nha dịch lôi ngoài, cùng với bốn thư sinh khác kêu oan ức, liên tục chỉ trích lôi .
“Kỳ thi Hương là việc trọng đại như thế, mà dám gian lận, đây là nỗi sỉ nhục của sách, cũng là nhục bổn quan!”
Nghe thấy tiếng quát mắng, Đỗ Hành ngẩng đầu lên, mới phát hiện hôm nay Tri huyện đại nhân mà cũng đến.
Tối qua ở phủ Tần Tri Diêm đúng là Học chính đại nhân đến huyện Thu Dương chủ trì kỳ thi Hương. Mấy năm gần đây, huyện Thu Dương liên tục xảy tình trạng gian lận thi cử, chuyện còn ầm ĩ đến tai Tri phủ đại nhân, vì thế năm nay đặc biệt cử Học chính đại nhân đến giám sát huyện lệnh.
Lúc Học chính đại nhân đến vốn dĩ là ở huyện , khi chắc chắn dặn dò huyện lệnh bên một phen, yêu cầu nghiêm ngặt trong việc chủ trì kỳ thi Hương.
Hơn nữa, cho dù Học chính gì nhiều, thì huyện Thu Dương và huyện Lạc Hà là hai huyện láng giềng, chuyện vô hình chung cũng là tiếng chuông cảnh báo cho huyện lệnh bên , ông đương nhiên tự đốc thúc, cho thật .
Huyện lệnh tọa trấn, ngờ bắt kẻ gian.
Đỗ Hành tận mắt chứng kiến trò , chỉ những thí sinh đến , bắt gần bốn mươi tuổi, nhưng vẫn thi đậu Tú tài, liều lĩnh giấu giấy trong ruột bút tre, huyện lệnh bắt tại trận.
Y bắt giữ cũng là đáng đời, lớn tuổi như mà lo học hành cho , cứ nghĩ đến những mánh khóe chính đáng, đúng là nên trừng trị, nếu thì quá bất công cho những chăm chỉ học tập, còn liên lụy đến bốn thư sinh cùng bảo lãnh với y.
Kỳ thi yêu cầu những thí sinh vô danh bảo lãnh lẫn , một vi phạm, bảo lãnh liên đới.