Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-04-04 04:06:05
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy lời của Giáo Dụ ý là đến Bạch Dung thư viện học, nhưng ai y chỉ khách sáo, xem ứng xử và suy nghĩ trong lòng như thế nào.

Chỉ e là đoán sai ý, sai lời, liên lụy đến cả Tần Tri Diêm mà đắc tội .

lúc đang do dự, Tần Tri Diêm liếc một cái, lập tức hiểu ý, trong lòng an tâm, dậy cung kính đáp: “Vãn bối ngưỡng mộ Bạch Dung thư viện lâu, thấy đường ở thư viện học hành lúc nào cũng ngưỡng mộ, chỉ tiếc là tư chất ngu dốt, dám mơ tưởng Bạch Dung thư viện học. Nếu cơ hội , vãn bối vô cùng vui mừng.”

Minh viện trưởng vuốt râu: “Thật hiếm ngươi tâm cầu học như , mau chóng đến thư viện , năm sẽ kỳ thi Hương hai năm một , sớm tham gia thử đề thi cũng .”

Nghe , Đỗ Hành việc thành, kìm nén niềm vui trong lòng, điềm tĩnh : “Đa tạ viện trưởng.”

Đối với bữa tiệc , việc Đỗ Hành học dường như là quyết định đưa trong cuộc trò chuyện nhàn nhã của mấy nhân vật lớn, chỉ là một tình tiết nhỏ đáng để bận tâm, kẻ xu nịnh thì cứ tiếp tục xu nịnh, còn những trẻ tuổi mới đời như Đỗ Hành và Tần Chi Phong thì nhanh chóng gạt sang một bên.

niềm vui trong lòng Đỗ Hành hề nguôi ngoai, ban đầu cứ nghĩ hôm nay đến đây chỉ là để gặp Giáo Dụ, đó sẽ thuận lý thành chương huyện học, ngờ là đánh lạc hướng, cuối cùng Bạch Dung thư viện.

Hắn dĩ nhiên hiểu đây là chuyện tình cờ, Giáo Dụ bằng lòng đỡ cho chắc chắn là do Tần Tri Diêm sắp xếp.

Bạch Dung thư viện thành lập trăm năm, trong thiên hạ đến huyện Lạc Hà cũng là nhờ danh tiếng của Bạch Dung thư viện, thư viện trăm năm qua đào tạo quan danh sĩ, bao công tử nhà thế gia quyền quý ở các châu phủ cũng quản ngại đường xa mà đến cầu học, còn những từ chối cũng nhiều kể xiết, hôm nay thật sự là nhặt món hời lớn.

Tuy Đỗ Hành lai lịch của viện trưởng là gì, nhưng thể việc ở Bạch Dung thư viện chắc chắn tầm thường, mức độ thiết với Học Chính đại nhân khi chuyện cũng khiến thể xem thường.

Có lẽ Tần Tri Diêm cũng nhiều mặt mũi để mời viện trưởng mà nhờ vả, nên mới mượn bữa tiệc của Giáo Dụ đưa đến gặp mặt.

Trong lòng Đỗ Hành khỏi cảm kích Tần Tri Diêm dày công an bài, thật sự ngờ cơ hội Bạch Dung thư viện, một thư viện danh tiếng trăm năm như .

Tiệc tàn, đường về, Đỗ Hành cung kính hành lễ với Tần Tri Diêm: “Đa tạ đường thúc an bài hôm nay.”

Tần Tri Diêm mỉm xua tay, việc thành, y cũng giấu niềm vui: “Đường thúc cũng chỉ là giúp con tạo mối quan hệ, việc thể thành cuối cùng vẫn là nhờ con. Nếu kỳ thi đồng sinh đạt thành tích như , thì dù thúc phụ chu đến cũng vô ích. Hơn nữa hôm nay con cũng biểu hiện , Giáo Dụ và Minh viện trưởng khen ngợi.”

 

Y híp mắt: “Con đừng thấy viện trưởng Minh hôm nay hòa nhã dễ chuyện, nếu là những trẻ tuổi lọt mắt xanh của ông đến cầu học, thì dù là con nhà quan, ông cũng sẽ nghiêm khắc từ chối. Hai năm , con trai của Tri phủ Ung Châu đến cầu học, vì là mua danh đồng sinh, Minh viện trưởng đích khảo bài, thấy đứa trẻ đó học hành thông, trực tiếp đuổi về.”

Tần Chi Phong, ít , cũng : “Các phu tử và viện trưởng trong viện đều là những cá tính, nếu ngươi chăm chỉ học hành thì họ đều dễ chuyện.”

“Đa tạ đường chỉ điểm.”

Trở về phủ họ Tần cũng khá muộn, tháng của Tần Tiểu Mãn cũng lớn, Tần Tri Diêm cũng giữ ăn tối mới về, chỉ dặn dò Đỗ Hành sớm đến thư viện thủ tục nhập học, đến lúc lớp sẽ phu tử riêng.

Đỗ Hành đáp: “Bộ đồ , , hôm nay cám ơn đường cho mượn đồ.”

“Đồ ngươi mặc , thì tặng ngươi luôn .”

Đỗ Hành định từ chối, nhưng Tần Tri Diêm cứ bắt mang về, thể từ chối nữa, Đỗ Hành đành nhận lấy, nhưng khi về vẫn bộ đồ cũ , mặc thế mà đánh xe bò về thì quả thực gây chú ý.

Tiễn Đỗ Hành xong, Chu Vãn Thanh bước : “Việc thành, thấy vui ?”

“Ừ, thành , chính là tặng luôn bộ đồ ngươi tự tay may cho Chi Phong.” “Chuyện nhỏ thôi mà, may cho Chi Phong bộ khác là .”

Tuy Chu Vãn Thanh là đứa con yêu thương nhất trong nhà, nhưng từ nhỏ lớn lên trong gia đình hương ở huyện thành, nhỏ nhen ghen ghét chỉ vì một bộ đồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-119.html.]

Y phu quân vất vả như , cũng là vì Tần Tiểu Mãn.

Đỗ Hành tư chất sách, đó tự học cũng thi đậu đồng sinh, còn đạt thành tích , cũng khiêm tốn, khó đảm bảo sẽ thành tựu.

Nay giúp đỡ nhiều hơn, nếu thực sự chút tiền đồ, nhà họ ít nhiều cũng nhờ.

Một gia tộc, tự nhiên sẽ chọn những triển vọng trong tộc để bồi dưỡng, nếu chỉ giới hạn trong một gia đình nhỏ của , thì gia tộc phát triển mạnh mẽ cũng dễ dàng gì.

Cha y tinh tường việc , dù yêu thương nhà họ nhất, nhưng cũng thường xuyên đến hỏi han việc học của Chi Phong và công việc của phu quân y, hy vọng thể tiến thêm một bước nữa.

Chu Vãn Thanh khẽ thở dài, y cũng mong Đỗ Hành chút tiền đồ, nhà họ Tần thêm một họ hàng tương lai tươi sáng, cha y cũng sẽ còn tùy tiện khó nhà họ nữa.

Đệ thứ ba của y gả gia đình trưởng của chồng huyện thừa của một huyện lớn, cha y ít lấy chuyện khoe khoang.

Khi Đỗ Hành về đến nhà, trời bắt đầu nhá nhem tối, Hổ Tử tai thính, thấy tiếng xe bò liền nhảy cẫng lên, chạy đón từ sớm.

Trên mái nhà bếp của nhà đang bốc khói, chắc là Tiểu Mãn đang chuẩn cơm tối.

“Ta về .”

Một lúc , trong nhà mới vịn eo bước , thấy Đỗ Hành đang dỡ xe ở sân, mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Ta cứ tưởng đường thúc giữ ăn cơm tối về chứ.”

“Không thể nào.”

Đỗ Hành tháo xe, ném nắm cỏ cho con bò vàng, xách túi đồ tới đỡ Tần Tiểu Mãn nhà.

“Mua gì thế?”

Đỗ Hành : “Không mua, hôm nay đường thúc đưa dự tiệc, đây là đồ đường tặng.”

Tần Tiểu Mãn nhíu mày: “Tiệc tùng gì mà quần áo thế. Đưa xem nào.”

Đỗ Hành liền mở túi đồ, lắc bộ quần áo cho Tần Tiểu Mãn xem.

 

“Gấm vân cẩm thế , đường hào phóng quá !” Tần Tiểu Mãn sờ chất vải bóng loáng mềm mại, hơn hẳn loại vải thô ráp mà họ vẫn mặc hàng ngày: “Đi gặp huyện lão gia mà mặc thế!”

Đỗ Hành bèn kể chuyện hôm nay cho Tần Tiểu Mãn , rót một chén nước, : “Qua hai ngày nữa thì chuẩn đến thư viện thủ tục nhập học.”

Tần Tiểu Mãn mở to mắt: “Bạch Dung thư viện còn hơn cả huyện học, phu tử ở đó kém nhất cũng là cử nhân, thế thư viện chẳng là dễ dàng bái danh sư .”

Đỗ Hành gật đầu: “Đường thúc thật sự tận tâm.”

Tần Tiểu Mãn trong lòng như nở hoa, xoa bụng: “Con trai , cha con bây giờ là học trò của Bạch Dung thư viện đấy, nhờ con mà giữ cha con, nếu cha con bỏ thì hai cha con chỉ nước húp cháo thôi.”

Đỗ Hành đưa tay kéo Tần Tiểu Mãn lòng: “Đừng dạy con lung tung.”

Hắn ôm Tần Tiểu Mãn lên, áp trán cọ cọ: “Ta đây là định ăn bám cả đời .”

Loading...