Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-04-04 04:04:43
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đỗ Hành thấy tiếng động liền cầm sách ngoài, thấy kể cả lão nông tiếp xúc hôm qua, tổng cộng sáu đến, ngoài lão nông , năm còn cũng đều là nam giới, hình còn cao lớn.

Lão nông hôm qua tìm đến, chắc là cũng chọn lọc những khỏe mạnh siêng năng đến để chủ nhà xem xét.

Mắt Tần Tiểu Mãn đảo qua đảo mấy tá điền, ngạc nhiên khi trong nhóm tá điền lúc nào nhiều thanh niên trai tráng như , khi kết hôn thật sự từng đến xem.

Đương nhiên, chỉ đơn thuần là tò mò.

(Đến xem thật thì cụ Hành mất phần =))

Đỗ Hành bê hai chiếc ghế dài , ho khan một tiếng đưa quyển sách trong tay qua: “Giúp để trong nhà.”

Tần Tiểu Mãn nheo mắt, quyển sách gì mà còn trong nhà cho , Đỗ Hành chỉ tên Tần trang bìa, Tiểu Mãn ngoan ngoãn cầm .

Đỗ Hành mới : “Ngồi .”

Mấy rụt rè một bên, lượt chào hỏi Đỗ Hành, lão nông xuống họ mới dám theo.

Đỗ Hành tuy khách sáo, nhưng vẫn thể hiện khí thế của chủ nhà, ngay ngắn chiếc ghế mây tre thường thấy trong làng, nghiêm túc : “Ruộng nhà chúng cho thuê trừ khi tình huống đặc biệt, sẽ dễ dàng thu hồi, kế hoạch là xác định sẽ cố gắng đổi nhiều . Theo giá thị trường, khi thu thuế nộp cho triều đình mùa thu, nộp ba phần mười sản lượng cho chủ nhà, còn tự giữ sử dụng; một mẫu ruộng phân biệt thành đất bạc màu và đất , tiêu chuẩn sản lượng lương thực tối thiểu.”

“Nhị Đàm thúc với các vị chứ, ba mươi mẫu ruộng trong tay. Các vị bàn bạc xong sẽ lấy bao nhiêu ? Bây giờ thắc mắc hoặc vấn đề gì thể .”

Mấy đàn ông sang , cuối cùng ánh mắt đổ dồn về phía lão nông, rõ ràng cảm thấy ở đây chỉ Nhị Đảm thúc mới tư cách chuyện với Đỗ Hành.

“Những chuyện khác thì gì, chỉ là…” Lão nông ngập ngừng một chút vẫn hết : “Chúng chuẩn nhiều hạt giống như , e là, e là mượn của Tần .”

“Việc thành vấn đề, mượn bao nhiêu thì ghi chép ký tên đóng dấu, khi thu hoạch mùa thu thì bổ sung đủ là .”

Đây là điều quan trọng nhất trong lòng , trong nhà vốn chỉ vài miệng ăn, đủ lúa gạo để ăn qua ngày, Tết thuê bao nhiêu mẫu ruộng chuẩn sắn sàng mùa xuân cày bừa, ruộng đất đột nhiên đến đương nhiên chuẩn nhiều hạt giống , lúa gạo loại kém trong nhà dù nỡ lấy thì chất lượng cũng đủ để hạt giống.

Bây giờ chủ nhà yêu cầu gì khác mà trực tiếp đồng ý cho mượn, đều thở phào nhẹ nhõm.

, còn vấn đề gì khác, Đỗ Hành sớm xin từ lý trưởng mẫu ký tên đóng dấu thuê tá điền, đó tự điền theo điều kiện của nhà .

Đỗ Hành lượt điều khoản , khi cả hai bên đều vấn đề gì thì mẫu thuê, đó ký tên đóng dấu.

“Cảm ơn Đỗ đồng sinh cho chúng thuê ruộng đất, chúng nhất định sẽ chăm sóc ruộng đất của Đỗ đồng sinh như ruộng đất của nhà , đến mùa thu sẽ đúng hạn nộp sản lượng lương thực.”

Đỗ Hành : “Như thì lắm. Chỉ cần các vị chăm sóc ruộng đất , sản xuất nhiều lương thực, và Tiểu Mãn sẽ bạc đãi .”

“Vâng, , chúng nhất định sẽ tận tâm tận lực.”

Tần Tiểu Mãn cửa, khẽ dựa khung cửa, Đỗ Hành ngày thường mặt hiền lành chất phác, khi xử lý công việc khá oai phong, đúng là giống đường thúc của .

Sau khi tá điền , Đỗ Hành đến nhà lý trưởng một chuyến để thủ tục, đến đây ba mươi mẫu ruộng của nhà sắp xếp thỏa, từ nay về cũng coi như là một nửa địa chủ nhỏ.

Nói thì cũng coi là thiên thời địa lợi nhân hòa, nhiều đồng sinh mới đỗ, thi đỗ cũng chỉ là hư danh, bởi vì trong nhà căn bản ruộng đất dư thừa để thực hiện đặc quyền; Còn những gia đình nhiều đất đai mà con cháu gì, nhồi nhét hàng ngũ đồng sinh cũng , lãng phí nhiều ruộng đất của gia đình, thể thuê tá điền với chi phí thấp, mà bỏ giá cao thuê cày cày cấy.

Nhà bọn họ nhiều ruộng đất, bản thi đỗ, đúng là điều kiện

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-115.html.]

nhiều hâm mộ.

Tần Tiểu Mãn mím môi cẩn thận cất giấy tờ đóng dấu hôm nay, đây chính là thứ quan trọng thể cất cùng với giấy tờ đất đai và bạc. Mấy tờ giấy mỏng manh nhưng giá trị nhỏ, thấy mà vui mừng trong lòng.

Đỗ Hành cũng vui vẻ, cũng cùng tâm trạng.

Nhà trừ bỏ ba mươi mẫu ruộng giao cho tá điền quản lý, trong tay còn mười mẫu ruộng , bốn mẫu ruộng lúa và sáu mẫu ruộng cạn. Những ruộng trồng thì cũng chẳng áp lực gì, cứ theo mùa trồng một ít lúa và rau củ, đủ cho gia đình ăn và nuôi một ít gia súc là .

Chẳng mấy chốc, dân làng phát hiện ruộng nhà họ Tần xuất hiện bóng dáng tá điền, những dân trong làng đang việc ruộng khỏi bàn tán: “Mãn ca nhi và Đỗ Hành việc thật nhanh, mấy hôm còn thuê tá điền, hôm nay ruộng , đúng là phúc.”

“Phải đó, trong làng chúng mấy ai sách , giờ nhà họ Tần chiếm hai .”

“Còn một mất , còn tính nữa hả? Hơn nữa chỉ là đồng sinh thôi, chỉ là hiếm lạ trong làng chúng , ngoài huyện thành còn chẳng thèm , các ngươi đúng là ít thấy nhiều lạ.”

Dân làng đầu , thấy là Triệu nương tử.

“Nói cũng đúng, đồng sinh ở huyện thành coi trọng là do mua danh mà, thi đỗ hẳn hoi vẫn kính trọng.”

Triệu nương tử khịt mũi coi thường: “Hừ, bây giờ thi đỗ đồng sinh xem các ngươi cứ bợ đỡ , còn chắc coi trọng chúng . Thi đỗ đồng sinh gì mà chẳng thèm bày tiệc, rõ ràng rũ bỏ quan hệ với bà con xóm giềng .”

Dân làng trong lòng cũng khó chịu, theo lẽ thường thi đỗ đồng sinh, thành tích còn như , nên bày tiệc để thông báo một phen, mà mấy hôm nay nhà họ Tần động tĩnh gì.

Tuy nhất định trông chờ gì, nhưng dù cũng là cùng làng, nếu thật sự thi đỗ coi thường dân làng, ít nhiều cũng khiến chạnh lòng.

“Nhà bày tiệc thì liên quan gì đến Triệu nương tử , cho

cũng mời ngươi, vội vàng giúp nhà lo liệu như ? Nếu ngươi bày tiệc thì kêu Triệu Kỳ nhà ngươi thi đỗ công danh hãy , đến lúc đó bày ba ngày ba đêm cũng .”

Một giọng chen , vô thức nín thở, ngẩng đầu lên thấy Tần Tiểu Mãn đang mang thai to tướng vác cuốc .

Mang thai vẫn xuống ruộng là chuyện lạ trong làng, xuống ruộng ngược còn coi là đỏng đảnh, đây lúc Tiểu Mãn dưỡng bệnh, trong làng cũng bàn tán ít nhiều, nhưng bây giờ nhà thuê tá điền, cũng như nhà thêm một đám công, giờ còn đích xuống ruộng.

Triệu nương tử thấy đang ngay lập tức bắt gặp, da mặt dày đến cũng chút giữ , nhưng dù cũng là từng trải, đến nỗi luống cuống như cô của Tần Tiểu Mãn.

“Ta chỉ sự thật thôi, cứ lôi Triệu Kỳ nhà , , còn nhung nhớ trong lòng ?”

Tần Tiểu Mãn trợn trắng mắt: “Đi tè mà soi gương xem, thằng con cưng nhà ngươi ì trong nhà lâu như , nhắc tới còn tưởng trong làng còn .”

Cả hai bên đều mắng chửi khó , dân làng khuyên cũng khó khuyên.

“Phì! Đừng tưởng nhà ngươi thi đỗ đồng sinh là ghê gớm, cứ thích khoe khoang , khoe khoang nữa thì cũng chỉ là một…”

“Ồn ào cái gì.”

Triệu nương tử đang định mở miệng mắng, thì từ con đường chính trong làng truyền đến tiếng , thấy là Tần Hùng đang lái xe bò.

“Tiểu Mãn, chuyện tá điền nhà ngươi xong ?”

Tần Hùng liếc mắt tá điền đang việc ruộng nhà Mãn ca nhi ở đằng xa, mặt sượng, dân làng thể nhận ngay.

Tần Tiểu Mãn đang cãi với bà vợ nhà họ Triệu, Tần Hùng cắt ngang, bĩu môi. Nếu tiếp tục mắng mỏ, Tần Hùng chắc chắn sẽ thấy Đỗ Hành mách lẻo, tránh khỏi giáo huấn.

Loading...