Tần Tri Diêm nhíu mày: “Ta gặp và Tiểu Mãn khi thi, hỏi xem xem kết quả nhưng khi đó chấm điểm xong, bây giờ chắc nên đến trường thi xem thôi, cũng tốn công lắm.”
Chu Vãn Thanh gắp miếng giò cho Tần Tri Diêm, thấy mặt ông mệt mỏi.
Làm việc ở huyện nha vất vả, với huyện lệnh cùng đường, huyện lệnh thường giao những việc vặt vãnh khó khăn cho Tần Tri Diêm, dù tướng công ít khi than thở nhưng ông vẫn .
Không hiểu khi nào mới kết thúc, chỉ mong Chi Phong đỗ đạt, gia đình sẽ sống khốn khó nữa.
Ăn xong, Tần Tri Diêm định nghỉ ngơi nửa canh giờ đến huyện nha, nhưng nhớ đến chuyện của Đỗ Hành, ông luôn đến trường thi.
Nhiều đang bận rộn ở phòng học chính. “Ngô học chính vất vả, thi cử năm nay ?”
Ngô học chính đang chuẩn bảng vàng, thấy Tần Tri Diêm thì : “Là Tần chủ bộ , cứ .”
Tần Tri Diêm chủ bộ nào cũng nể mặt nhưng Ngô học chính khá thiện với ông vì gần huyện nha.
“Thành tích thi cử năm nay chứ?”
“Sáng nay chấm xong bài thi.” Ngô học chính mệt mỏi lau mặt, Tần Tri Diêm: “Đến xem kết quả? nhớ con trai ngươi thi đỗ đồng sinh mà.”
Tần Tri Diêm gật đầu: “Là xem cho cháu rể .”
“Cháu rể?” Ngô học chính hiểu , cho xem , liền : “Tên là gì?”
Tần Tri Diêm thấy Ngô học chính chịu thì : “Đỗ Hành, hai mươi tuổi.” Ông thêm tuổi để tránh nhầm lẫn.
Ông tưởng tìm chút thời gian mới thấy kết quả nhưng Ngô học chính : “Đỗ Hành là cháu rể ngươi?”
“ .”
Ngô học chính : “Ta bài của , .”
Rồi ông lấy bài thi : “Cháu rể ông giỏi thật, đỗ đầu, năm thi đều là đỗ đầu!”
Tần Tri Diêm ngạc nhiên, tin cầm bài thi của Đỗ Hành, chấm điểm cao nhất.
Ông chữ , nhận ngay.
Tần Tri Diêm mừng rỡ: “Tiểu tử giỏi thật!”
Ngô học chính cũng : “Với tài năng nên mới chỉ qua vòng .” Tần Tri Diêm: “Mấy năm nay chăm chỉ lắm.”
Ngô học chính: “Chăm chỉ là , nếu tiếp tục chăm chỉ sẽ tiền đồ lớn. Nếu cơ hội thì cũng gặp .”
Tần Tri Diêm ngạc nhiên, Ngô học chính thật lòng khách sáo, nhưng dù thì ấn tượng thì .
…
“Thật ? Nhị thúc, đừng lấy chuyện đùa giỡn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-112.html.]
“Ta từ chỗ đường thúc ngươi tin, thịt còn bán hết sớm dọn hàng về, chính là sớm cho hai vợ chồng ngươi , chuyện gì ai lấy chuyện đùa chứ.”
Tần Hùng vui mừng thôi, cũng nhịn : “Nếu đường thúc ngươi bận việc ở nha môn huyện, ông còn tự đến cho hai vợ chồng ngươi tin vui , thực sự là thể rời mới để mang lời về.”
“Tin vui lớn thế mà bày tiệc rượu ba ngày ba đêm thì thật với danh hiệu như !”
Đỗ Hành bật : “Gia đình nào điều kiện mà bày tiệc rượu ba ngày ba đêm chứ.”
“Đứng đầu bảng, đồ ngốc, cả huyện mấy đầu bảng chứ! Đứa nhỏ , ngươi bình tĩnh như chắc là còn tin là thật!”
Tần Hùng liên tục vỗ vai Đỗ Hành ba cái, nhưng vẫn đủ để bày tỏ niềm vui trong lòng.
“Là đường thúc đích đến chỗ học chính xem, chắc chắn là sai, tướng công, đỗ , đỗ !”
Tần Tiểu Mãn nắm lấy tay Đỗ Hành, vui mừng lắc tới lắc lui.
Đỗ , Đỗ Hành đương nhiên cũng vui, nhưng chuyện vốn trong dự liệu, nên cũng cảm thấy quá bất ngờ, điều khiến vui mừng là ngờ đầu bảng.
“Nghe học chính còn khen ngợi ngươi, khen ngươi giỏi giang lắm.” Tần Hùng vui vẻ : “Thế thì tiền đồ rộng mở .”
Đỗ Hành : “Chỉ là thi đậu đồng sinh thôi, tính là gì, nếu thật sự chút thành tựu, thi đậu cử nhân trở về thì thể ăn mừng một phen.”
“Thằng nhóc còn chí hướng!” Khóe miệng Tần Hùng từng hạ xuống: “Ồ, đúng , thắp cho đại ca một nén nhang, tin vui cho hai phu phu họ !”
Tần Tiểu Mãn : “Hai năm nay, phần mộ của cha từng yên tĩnh, nhị thúc còn chạy đến đó nhiều hơn cả và Đỗ Hành. Người mới về, cứ ở nhà một lát , sẽ thắp hương với cha.”
“Ngươi là chuyện của ngươi, là chuyện của , thể giống . Ta một tiếng, cha ngươi mới lơ là việc chăm sóc hai vợ chồng ngươi, ông cũng yên tâm.”
Tần Tiểu Mãn mím môi, nhắc đến cha , trong lòng chút khác lạ, nhưng hôm nay tin vui đến, nỗi buồn man mác đó cũng nhanh chóng qua .
Nhìn lưng thật sự thắp hương, Tần Tiểu Mãn đuổi theo hai bước : “Nhị thúc, đừng vội loan báo chuyện ngoài, chờ huyện thành dán bảng .”
Đỗ Hành nhướng mày: “Người xưa nay nóng nảy kiềm chế , hôm nay bảo nhị thúc đừng ?”
Tần Tiểu Mãn : “Dù thì bảng cáo thị , vẫn chắc chắn, chờ bảng cáo thị nhất định sẽ bịt kín miệng những kẻ đáng ghét trong làng. Nếu bọn họ , e rằng tìm lời để .”
“Cũng đúng.” Đỗ Hành Tiểu Mãn đang phồng má phồng má lộ nụ , ôm eo , nhẹ nhàng vuốt ve bụng đang nhô lên: “Con sinh , cha cũng còn là mù chữ nữa, cũng uổng công những ngày thức khuya dậy sớm.”
Tần Tiểu Mãn đặt tay lên bàn tay còn lớn hơn của Đỗ Hành, nghĩ đến việc buôn bán ở huyện thành lạnh lẽo như , Đỗ Hành vẫn quên sách học bài, thành tích hôm nay cũng là điều nên hưởng.
Hai vợ chồng khó khăn lắm mới đợi đến ngày dán bảng, đúng lúc là ngày họp chợ, hai sớm đánh xe bò đến huyện thành xem bảng.
Tuy xuất phát cũng muộn, nhưng khi đến huyện thành, bảng cáo thị dán lên, bảng cáo thị chen chúc, Đỗ Hành đỡ Tần Tiểu Mãn chen trong.
Hai gần một chút, liếc mắt một cái thấy cái tên đầu bảng đỏ.
Tên của ba đầu to hơn, thể thấy từ xa.