XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 99: Hai người quen nhau à
Cập nhật lúc: 2024-09-14 15:06:21
Lượt xem: 96
“Chị đừng khóc, em sẽ làm việc giúp chị.”
Hình như Thịnh Ngọc Châu bị lời này của Lục Thu Hạo dọa, cô nấc cụt một tiếng, sau đó nghiêm túc nhìn cậu, phản bác: “Nói hươu nói vượn, chị khóc khi nào?”
Cô là cô gái kiên cường, hơn nữa, từ trước đến nay cô đều không khóc trước mặt người khác.
Lục Thu Hạo không hiểu vì sao Thịnh Ngọc Châu lại phản bác, cho rằng đối phương không tin lời mình, cho rằng đối phương nghĩ mình nói dối, lại nghiêm túc chứng minh lời mình nói.
“Hôm đó em thấy rõ, chị khóc rất lớn, em biết là chị lo lắng mình không làm xong việc nên mới khóc.” Trước kia Lục Thu Hạo cũng từng như vậy, sau này có anh trai giúp đỡ, cậu mới không khóc nữa.
Thịnh Ngọc Châu:……
Bị nhìn thấy?
Hình như phát hiện ra bản thân tranh cãi vấn đề này với Lục Thu Hạo là lựa chọn sai lầm, Thịnh Ngọc Châu vọi vàng mở miệng nói sang chuyện khác: “A Hạo, anh trai em đâu? Sao hôm nay không thấy anh ấy?”
Đừng nói lại chủ đề khiến người ta cảm thấy xấu hổ kia nữa có được không? Cô không muốn thảo luận vấn đề mình khóc hay không khóc với một cậu nhóc tâm trí năm sáu tuổi đâu.
Quá mất mặt!
“Anh ấy ở dưới chân núi.” Lục Thu Hạo không biết vì sao anh trai bị phân đến chỗ đất hoang dưới chân núi, nhưng cậu biết khu vực ấy là khu vực khó nhằn nhất.
Chỉ biết mỗi ngày anh trai đều có thể hooàn thành nhiệm vụ, có đôi khi còn làm xong sớm hơn cậu, cho nên, Lục Thu Hạo cảm thấy anh trai mình rất lợi hại, điểm đáng buồn duy nhất chính là, cậu không thể làm việc cùng anh trai mình.
Thịnh Ngọc Châu ngước mắt nhìn về phía chân núi, đột nhiên nhớ tới chuyện trước đó, có chút lo lắng hỏi Lục Thu Hạo: “Mấy ngày hôm trước cũng vậy à?”
Mấy ngày hôm trước? Lục Thu Hạo nghĩ một chút, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
A……
Thịnh Ngọc Châu nghĩ mà sợ, không ngờ mấy ngày nay Lục Dữ đều làm việc bên đó, chẳng phải là vô cùng nguy hiểm sao? Cũng không biết anh đã từng gặp phải đám g.i.ế.c người kia lần nào chưa.
May là không xảy ra vấn đề gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-99-hai-nguoi-quen-nhau-a.html.]
Thấy Lục Thu Hạo chăm chỉ như vậy, Thịnh Ngọc Châu thật sự ngượng ngùng trốn sang bên cạnh nghỉ ngơi. Nhìn qua mảnh ruộng mình đang làm, lại nhìn qua mảnh ruộng của người khác, mình làm xong sớm người khác đều chưa quay về, nếu cô cứ đi như vậy, có phải không thích hợp hay không?
Được rồi, dù sao cô cũng đã làm xong việc trưởng thôn giao, coi như bản lĩnh của cô, ai thích nói gì thì kệ người ta.
Cô đứng dậy, vô cùng có ý chí chiến đấu, xử lý hết nửa đám ruộng với Lục Thu Hạo, sau đó quay về. Vì sao không làm thêm à? Chủ yếu vì không cho trưởng thôn có cơ hội phân cho cô làm một mảnh ruộng nữa.
Thịnh Ngọc Châu nhớ rõ hình như trạm lương thực có bán lương thực. Hôm nào nghỉ cô phải đi xem thử mới được,
Nói ngắn gọn là, không thể vì một chút công điểm, khiến bản thân mệt mỏi nửa sống nửa chết, cũng không đáng.
Hai người Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo không lười biếng, rất nhanh đã xử lý xong nửa đám ruộng, có lẽ là vì đám ruộng trưởng thôn phân cho cô không lớn lắm, chưa tới giữa trưa đã làm xong.
Cố Diệp Phi
Hai người đội mũ rơm, mặt đầy vui vẻ: “A Hạo, em mau về nhà đi, trời nóng như vậy, đừng để bị cảm nắng, còn nữa, bảo anh trai em cũng đừng quá vất vả…”
Người trẻ tuổi, luôn ỷ vào bản thân khỏe mạnh không biết tiết chế…… A, hình như lời này không thích hợp lắm, nhưng thôi, tóm lại là đừng để bản thân mệt chết.
Lục Thu Hạo gật đầu, chỉ cho rằng Thịnh Ngọc Châu đang quan tâm, cũng không suy nghĩ sâu xa.
Sau khi tách nhau ra, cậu trực tiếp đi tìm anh trai mình. Còn Thịnh Ngọc Châu thì quay về khu tập thể thanh niên trí thức.
Cô về sớm như vậy, đương nhiên người khác đều trông thấy, quan trọng bọn họ còn thấy được cậu nhóc bên người cô là Lục Thu Hạo!
Lục Thu Hạo là ai? Là con cháu nhà địa chủ, còn ngây ngốc… Thịnh Ngọc Châu vô nhân tính như vậy từ khi nào thế? Ngay cả kẻ ngốc cũng lừa gạt?
“Là cậu không biết thôi, lần trước khi phân lương, không phải Lục Dữ kia còn giúp thanh niên trí thức Thịnh khiêng lương thực về nhà sao? Tôi thấy, tám phần là “Chó con” kia coi trọng thanh niên trí thức Thịnh.”
“Chậc, Lục Dữ? Thằng nhãi đó cũng xứng?” Không nhìn đóa hoa phú quý kia xem, vẻ ngoài xinh đẹp kiều diễm như hồ ly tinh, điều kiện gia đình còn tốt, nhà người ta ở thủ đô đó.
Thịnh Ngọc Châu không nghe thấy lời xì xào bàn tán của thôn dân, sau khi về khu tập thể, cô vừa dùng nước lạnh ngâm chân, vừa mở sách toán học ra đọc, có thể nói là thư thái! A, đương nhiên, chỉ là so với thôn dân và thanh niên trí thức còn đang làm việc ngoài đồng thôi!
Giữa trưa, sau khi thanh niên trí thức khác về, Thịnh Ngọc Châu mới ý thức được thời gian đã trôi qua lâu như vậy, cô buông sách trong tay xuống, đợi người khác nấu cơm trưa.
Giang Quả Nhi vừa về tới nơi, đã trông thấy Thịnh Ngọc Châu vui vẻ thoải mái, trong mắt lại tràn đầy ghen ghét.
Cô ta mở miệng tỏ vẻ quan tâm: “Ngọc Châu, sao Lục Thu Hạo kia lại làm việc giúp cô thế? Lần trước Lục Dữ còn khiêng lương thực về khu tập thể giúp cô nữa, có phải hai người quen biết nhau không?”