Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 91: Kho báu trên núi

Cập nhật lúc: 2024-09-14 15:02:14
Lượt xem: 101

Ban ngày khi làm việc, không mấy người có thể tập trung, ánh mắt luôn hướng lên trên núi. Trên mặt còn mang theo cảm xúc lo lắng, khẩn trương, sợ trong khi mỉnh làm việc ngoài đồng, đã có người lên núi tìm thấy kho báu.

Nếu bị người khác tìm thấy trước thì phải làm sao? Đa số trẻ con các nhà đều bị đuổi lên núi rồi. Nhưng nếu không phải công an nói đã bắt được đám tội phạm kia, bọn họ cũng không dám để con cái nhà mình chạy lung tung như vậy.

Năm mươi tệ, năm tờ đại đoàn kết, ngang với một trăm cân thịt heo đó!

Vì thế, đám trẻ con trong nhà lên núi trước, sau khi tan làm người lớn lên núi sau, để một người ở nhà nấu cơm là đủ rồi.

Ở khu tập thể thanh niên trí thức, nam thanh niên trí thức phụ trách nấu cơm hôm nay biết mình không thể lên núi, trong lòng vô cùng buồn bực, anh ta cũng muốn đi thử vận may mà…

Khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu ở nhà không đi, trong lòng anh ta sinh ra xúc động, mốn nhờ Thịnh Ngọc Châu làm giúp mình công việc ngày hôm nay. Có điều, lý trí vẫn chưa biến mất hoàn toàn, biết ngay cả ngày làm việc của mình Thịnh Ngọc Châu còn dùng kẹo nhờ người khác làm giúp, sao có thể giúp mình? Anh ta đành phải vội vàng nấu cơm, ăn xong cơm, rồi lên núi sau.

Còn thanh niên trí thức khác sao? Ăn cái gì mà ăn? Chẳng lẽ ăn cơm quan trọng hơn nhặt tiền à? Lúc này không tranh thủ lên núi tìm kiếm, khi nào mới đi?

Lục Dữ thì ngược lại, thấy nhiều người lên núi như vậy, anh không đi theo, mà tìm cơ hội tới khu tập thể thanh niên trí thức một chuyến.

Lúc này trong khu tập thể chỉ có mình Thịnh Ngọc Châu đang ngồi đọc trích lời chủ tịch, cũng đang nghĩ đến lúc đổi sang quyển sách khác rồi. Cô học toán cũng khá, hay là chuyển sang toán học nhỉ?

“Thịnh… Thanh niên trí thức Thịnh.” Khi Lục Dữ tới, trùng hợp nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu bê chậu ra ngoài, định đi giặt quần áo: “Đi giặt quần áo à?”

Nghe thấy có người gọi mình, Thịnh Ngọc Châu ngáp một cái, xoay người, lập tức nhìn thấy Lục Dữ đứng sau mình không xa, trong tay còn ôm theo một cái tủ sắt cao tới đầu gối.

Thịnh Ngọc Châu sợ ngây người, còn tưởng rằng thứ này rất khó làm được, vấn đề là Lục Dữ tìm đâu ra số sắt lá này nhỉ?

Lợi hại!

Quá lợi hại!

“Oa! Lục Dữ, đây là hòm sắt anh làm cho tôi à?” Thịnh Ngọc Châu tò mò bước đến gần, hòm sắt như vậy, chắc là rất nặng nhỉ?

“Ừ.”

Nhìn đôi mắt đen lúng liếng đang phát sáng, sùng bái nhìn mình của Thịnh Ngọc Châu, tâm trạng Lục Dữ tốt lên không ít.

“Vậy… Có thể đóng nó lên tường giúp tôi được không? Để người khác không thể trộm mất.” Thịnh Ngọc Châu ôm tâm trạng chờ mong nhìn đối phương, hy vọng Lục Dữ có thể cho mình đáp án vừa lòng.

Treo trên tường?

Nghe thấy câu nói sau cùng, Lục Dữ mới hiểu, cô ấy đang đề phòng ai đó, là người trong khu tập thể sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-91-kho-bau-tren-nui.html.]

Lục Dữ có thể hiểu được.

Sau khi trầm mặc, anh gật đầu: “Thật ra không phải không thể, tôi thử xem…”

Thịnh Ngọc Châu vội vàng gật đầu, miệng cười nở hoa: “Được, được.”

Lúc này, quần áo bỏ sang một bên, phải giải quyết chuyện phiền lòng của mình trước, mà chuyện phiền lòng của Thịnh Ngọc Châu chính là mấy thứ kia, cô vẫn luôn sợ bị người khác trộm mất.

Người ta luôn nói, không thể có ý nghĩ hại người nhưng, không thể không đề phòng người khác. Ai biết được, lỡ như ngày nào đó đồ của cô không thấy nữa, vậy chẳng phải tức c.h.ế.t cô sao?

Đó là toàn bộ gia sản của cô đó!

“Đi thôi.” Thịnh Ngọc Châu xoay người về khu tập thể, lại trông thấy Lục Dữ không nhúc nhích, cô nghi hoặc liếc mắt nhìn anh một cái, mở miệng thúc giục.

“Mình em à?” Lục Dữ hiểu được điều gì đó, dò hỏi một câu.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía khu tập thể thanh niên trí thức, khu tập thể nằm hơi xa nhà dân trong thôn, một mình Thịnh Ngọc Châu ở nhà, không an toàn lắm.

Cố Diệp Phi

“Ừ, bọn họ lên núi cả rồi, sao anh không đi?” Thịnh Ngọc Châu không để chuyện này trong lòng, nhanh chóng dẫn Lục Dữ về khu tập thể.

Nhìn Thịnh Ngọc Châu không hề đề phòng, Lục Dữ nhíu mày lại, nghiêm túc răn dạy: “Khi chỉ có một mình ở khu tập thể, đừng để đàn ông vào nhà.”

Chẳng lẽ cô ấy không biết như vậy rất nguy hiểm sao?

Thịnh Ngọc Châu sửng sốt, chớp mắt xinh đẹp nhìn anh, hình như không ngờ Lục Dữ lại nói vậy.

Sau đó, khi ý thức được Lục Dữ nói tới điều gì, cô lại mỉm cười tươi tắn, giọng nói cũng tràn đầy tín nhiệm Lục Dữ: “Là anh mới vậy thôi.”

Chỉ năm chữ ngắn ngủn, lại khiến Lục Dữ bất đắc dĩ. Ánh mắt anh đảo qua người Thịnh Ngọc Châu, cố nén cảm xúc trong lòng, giọng điệu lạnh lùng: “Đừng quá tin tưởng tôi.”

Thịnh Ngọc Châu không đáp lời, cứ như vậy dẫn anh tới phòng mình, để anh cố định hòm sắt lên tường sát mép giường, tốt nhất là không thể tháo xuống.

Lục Dữ vừa nhìn qua đã biết nên làm thế nào, may mà trước đó khi làm hòm sắt, anh chuẩn bị cả đinh ốc và móc bắt vít.

Khi anh cố định nó, Thịnh Ngọc Châu ngồi xổm ngay bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán. Hormone nam tính từ bên cạnh truyền đến, khiến cô không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Lục Dữ không phát hiện ra tâm tư của Thịnh Ngọc Châu, vất vả treo lên cho cô xong, thấy cô định đi giặt quần áo, anh nhíu mày: “Tôi đi với em.”

Hiện tại, mọi người đều lên núi cả rồi, không biết chỗ giặt quần áo bên bờ sông có nguy hiểm hay không, sợ Thịnh Ngọc Châu xảy ra chuyện không ai phát hiện ra, cũng sợ Thịnh Ngọc Châu đi một mình sẽ sợ h ãi.

Nhưng trong lòng Lục Dữ hiểu rõ, những lý do cao thượng anh nghĩ đến thật ra chỉ để bao biện cho bản thân. Anh muốn ở bên Thịnh Ngọc Châu, làm bạn bên người cô, không muốn rời xa mà thôi.

Loading...