XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 81:Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử
Cập nhật lúc: 2024-09-14 14:55:53
Lượt xem: 104
“Khác nhau à? Trước kia, không cần làm việc. Bây giờ tôi cảm thấy quá mệt mỏi, quá vất vả, trời còn quá nóng… Mỗi ngày muốn ăn gì thì ăn cái đó, không giống hiện tại, nếu không phải cha mẹ gửi đồ qua đây, sợ là một miếng thịt tôi cũng không ăn nổi.”
Nhớ tới cuộc sống trước kia, lại nghĩ tới cuộc sống hiện tại, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy vừa cay vừa đắng, vừa chua xót lòng người.
Cố Diệp Phi
Lục Dữ nghe xong, mặt như suy tư điều gì.
“Hôm kia lên thị trấn, tôi còn bán tóc đó, anh có để ý không? Tôi để tóc ngắn thế nào?” Nói tới thịt, Thịnh Ngọc Châu lại nhớ món thịt kho tàu trên thị trấn.
Rõ ràng khi ở thời hiện đại, miếng thịt dính tí mỡ cô cũng không ăn nổi. Bây giờ… Đừng nói là một bát thịt kho tàu, dù hai bát, cô vẫn có thể ăn sạch sẽ.
Đương nhiên là Lục Dữ đã phát hiện ra rồi, dù là tóc dài phiêu diêu hay tóc ngắn đáng yêu, Thịnh Ngọc Châu đều lóa mắt, mê người, đều kiều diễm tuyệt trần.
“Ừ, đẹp lắm.” Lục Dữ mở miệng, tiếng nói trầm ấm gợi cảm, khi đè thấp âm thanh giống gió lốc gào thét trên biển, bay vào trong tay Thịnh Ngọc Châu.
Được khen ngợi, Thịnh Ngọc Châu vô cùng đắc ý sờ lên mái tóc ngắn của mình: “Tóc ngắn thích hơn tóc dài nhiều, gội đầu không cần chờ lâu mới khô, hơn nữa, tôi còn có tiền đi ăn một bữa… Khụ khụ……”
Đột nhiên nhớ tới hình như nhà Lục Dữ bên cạnh còn nghèo hơn mình, chắc chă không ăn nổi thịt, mình nói vậy, chẳng phải là khoe khoang trước mặt anh ấy sao? Lỡ tiên sinh Ốc Đồng thẹn quá hóa giận, bỏ gánh giữa đưởng, chẳng phải là cô sẽ phải tự thân vận động à?
“Ăn thịt à? Cũng không tệ lắm. Cuộc sống nông thôn khổ thật, một mình em ở bên này, cha mẹ không chiếu cố được, vẫn nên tự chăm sóc tốt bản thân, đừng khắt khe quá.”
Ngược lại Lục Dữ rất vui mừng, với tâm thái của người yêu thầm, Lục Dữ hy vọng cô ấy có thể tự chăm sóc tốt bản thân, còn người khác với Lục Dữ mà nói, đều là không khí.
“Trong khu tập thể, có ai bắt nạt em không?” Sau khi đi một đoạn xa, Lục Dữ mới nhớ tới lời đồn đãi trong khoảng thời gian này, anh mở miệng hỏi.
“Bắt nạt tôi? Không có…” Thịnh Ngọc Châu mờ mịt, người bắt nạt cô sao? Hình như chỉ có mỗi Giang Quả Nhi, nhưng bây giờ cô còn chưa thể quay về xử lý đối phương.
Nhớ tới Giang Quả Nhi thời hiện đại, và Giang Quả Nhi hiện giờ, vẻ ngoài của hai người đó giống nhau như đúc, oán hận trong lòng cô bắt đầu di chuyển…
“Ừ.” Thấy Thịnh Ngọc Châu như vậy, Lục Dữ cũng không mở miệng nhắc nhở. Rất nhanh, hai người đã tới khu tập thể.
Sau khi buông đồ xuống, Lục Dữ chuẩn bị xoay người rời đi, thì bị Thịnh Ngọc Châu gọi lại: “Chờ đã, mang đồ vào giúp tôi đi, tôi còn có thứ muốn đưa cho anh.”
Nhớ tới ý tưởng trước đó của mình, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy, nhờ Lục Dữ giúp đỡ hình như là lựa chọn không tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-81lay-bung-tieu-nhan-do-long-quan-tu.html.]
Cô nhanh chân chạy về phòng, lấy ra hai miếng thịt khô và bốn năm viên kẹo, nhìn Lục Dữ, mở miệng ngọt ngào, không hề cảm thấy mình đang làm khó người khác chút nào, ánh mắt tràn đầy chờ mong: “Anh có thể làm giúp tôi một cái hòm bằng sắt không?”
Lục Dữ nhìn hai miếng thịt khô trong tay Thịnh Ngọc Châu, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kiều diễm kia, có thể thấy giọng nói đã trở nên hơi lạnh nhạt: “Hòm sắt gì?”
Nhìn Lục Dữ trở nên lạnh nhạt, Thịnh Ngọc Châu còn tưởng rằng mình lấy ra quá ít thịt khô.
Chẳng lẽ… Làm một cái hòm sắt khó vậy sao?
Nhưng mà, cô cảm thấy mình đã rất hào phóng rồi, hai miếng thịt khô đó, cô còn luyến tiếc…
Thế mà Lục Dữ vẫn chưa hài lòng?
Tiên sinh Ốc Đồng này! Hình như khẩu vị của anh càng ngày càng lớn rồi đó! Có khoảnh khắc Thịnh Ngọc Châu đã nghi ngờ, không biết có phải Lục Dữ thấy cha mẹ gửi nhiều thịt khô tới cho mình như vậy, cho nên giở tính tham lam hay không?
Phát hiện ra sắc mặt Thịnh Ngọc Châu chuyển từ hào phóng sang xót ruột, rồi đến phẫn nộ… Lần đầu tiên Lục dữ trông thấy, hóa ra con người ta lại có lúc thú vị như vậy.
Cũng không biết trong đầu Thịnh Ngọc Châu lại nghĩ thứ lung tung rối loạn gì rồi: “Em muốn làm hòm sắt kiểu gì?”
Nghe thấy Lục Dữ đồng ý giúp, Thịnh Ngọc Châu lập tức nói ra yêu cầu của mình. Thấy Lục Dữ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô vội vàng đưa đồ trong tay qua.
“Không cần, chỉ việc nhỏ!” Lục Dữ không thèm hai miếng thịt khô của cô, đặc biệt là biểu cảm thịt đau kia của Thịnh Ngọc Châu, khiến anh không nhịn được rất muốn cười.
Đáng yêu quá… Muốn xoa bóp…
Sau khi ý thức được tâm tư đen tối của mình trỗi dậy, khóe miệng cong cong của Lục Dữ lại phải nhạt xuống, đồ đã giúp cô khiêng về, anh cũng nên về thôi.
Nhìn hành động nhanh nhẹn của Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu có chút kinh ngạc, không phải chứ, thịt này… Anh từ bỏ sao?
Nghĩ một chút, cô vội vàng đuổi theo, cản đường Lục Dữ: “Thịt khô có thể không nhận, nhưng kẹo này là tôi chuẩn bị cho Lục Thu Hạo, anh đưa cho em ấy giúp tôi.”
Thịnh Ngọc Châu hơi xấu hổ, cô luôn nhờ Lục Dữ giúp đỡ, anh lại không chịu nhận đồ cô đưa, cô đành đưa em trai anh vậy.
“Kẹo này tôi cho em ấy, anh không được từ chối.” Thịnh Ngọc Châu vô cùng cương quyết, nhét kẹo vào tay Lục Dữ. Hy vọng tiên sinh Ốc Đồng nể tình mấy viên kẹo này, có thể tận tâm tận lực làm việc giúp cô.
Làm xong rồi cô lại nghĩ cách giấu nó, để người khác không có cơ hội ăn trộm…