XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 81: Ăn riêng
Cập nhật lúc: 2024-09-14 14:56:25
Lượt xem: 113
Nhìn Lục Dữ khiêng lương thực về giúp Thịnh Ngọc Châu, đám thanh niên trong thôn đều cực kỳ tức giận.
Lục Dữ! Cái loại phần tử xấu kia, sao anh ta dám… Anh ta lấy tư cách gì…
Khi Lục Dữ vừa về tới sân phơi, đã có người chạy đến chất vấn: “Lục Dữ! Mày vừa làm gì thế? Nào đến lượt mày giúp đỡ?”
Sắc mặt Lục Dữ lạnh lùng pha chút tối tăm, một ánh mắt đảo qua, đều có thể khiến người ta sợ hãi.
Lúc này đột nhiên cậu nhóc kia mới nhớ tới truyền thuyết về Lục Dữ trong thôn, nghe nói không chỉ cắn đứt lỗ tai người khác, còn đánh gãy chân…
Cậu ta trầm mặc vài giây, nhưng vì phía sau còn không ít đồng bọn đang nhìn, sao cậu ta có thể tỏ ra sợ hãi khi đối mặt với Lục Dữ?
“Tao… Tao cảnh cáo mày, thanh… Thanh niên trí thức Thịnh không phải loại người như mày có thể… Có thể vọng tưởng. Mày… Mày cách xã cô ấy chút!” Cậu nhóc kia tức giận chỉ vào Lục Dữ, mắng.
Lục Dữ lạnh lùng nhìn cậu nhóc vênh váo trước mặt, căn bản không thèm để ý: “Mày nghĩ thế nào, không liên quan đến tao! Cút ngay!”
Bị răn dạy sắc mặt cậu nhóc kia không đẹp lắm, nhưng lệ khí kia truyền đến từ phía đối diện, khiến cậu ta sợ hãi lùi về phía sau hai bước.
“Được rồi, Triệu Đại Hải, mau về đây.” Cha Triệu Đại Hải thấy con trai tìm đường chết, vội vàng lớn tiếng quát to, ông ấy không hy vọng con trai mình què cụt đâu.
Năm đó có ai là không biết, đám người khủng bố kia chẳng những không bắt Lục Dữ đi, ngược lại đám người cử báo bị đánh cho nửa tàn…
Ai biết rốt cuộc chuyện năm đó là thế nào, nhưng cẩn thận vẫn hơn!
Triệu Đại Hải tức giận trừng mắt lườm Lục Dữ một cái, bản thân đã tìm được bậc thang, không khăng khăng tiếp tục giằng co với Lục Dữ nữa.
Dù sao, người đẹp cũng không còn ở đây thưởng thức tư thế oai hùng của cậu.
“Em chờ anh ở đây, bị ai bắt nạt cứ nói với anh, biết chưa?” Trước khi khiêng lương thực về nhà, Lục Dữ nói lời này với Lục Thu Hạo.
Khi nói, ánh mắt anh đảo qua những người khác. Người anh nhìn qua, đều bị ánh mắt ấy dọa sợ, trong lòng sinh ra oán hận thầm nghĩ, phải bảo trưởng thôn ngáng chân Lục Dữ mới được, giữa ban ngày ban mặt cũng dám can đảm uy h.i.ế.p bọn họ! Hừ!
“Được rồi được rồi, mau dọn đi, chúng ta nhiều lương thực như vậy, cậu ta ghen ghét cũng phải thôi!” Thôn dân tự an ủi bản thân xong, lại vui tươi hớn hở giục con trai mình mau dọn lương thực về nhà.
Có mấy bà thím thì nhíu mày, răn dạy con trai, sau này cách xa thanh niên trí thức Thịnh một chút, biết chưa?
Không thấy thằng nhãi con kia cũng bị Thịnh Ngọc Châu câu mất hồn à? Đúng là hồ ly tinh, nếu con trai mình cưới về, chẳng phải sẽ có vợ quên mẹ sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-81-an-rieng.html.]
……
Khi những người khác quay về khu tập thể, Thịnh Ngọc Châu đã thảnh thơi ngồi trước bàn ăn rồi: “Đồng chí Thịnh, nếu cô đã xong việc, vậy thì tới giúp tôi chút đi.”
Nghe thấy La Linh gọi mình giúp đỡ, Thịnh Ngọc Châu nhướng mày: “Giúp gì?”
“Tôi còn hai túi lương thực nữa chưa mang về, thật ra rất nhẹ…” Thấy Thịnh Ngọc Châu như vậy, La Linh còn tưởng rằng đối phương muốn giúp mình, lập tức nở nụ cười tươi tắn.
“Vậy cô cố lên nhé.” Giúp đỡ sao? Chuyện đó là không thể nào! Cô đâu rảnh rỗi như vậy.
“Ý tôi là, cô có thể đun giúp một nồi nước không?” Buổi tối mọi người đều tắm rửa lau người, cô ta còn hai túi lương thực phải khiêng về, rất mất thời gian.
“Vì sao? Đây là việc của cô mà, dựa vào đâu tôi phải giúp cô? Giúp cô rồi, cô có bằng lòng cho tôi một túi lương thực không? Túi gạo chẳng hạn.” Thịnh Ngọc Châu nghiêng đầu, hồn nhiên chớp mắt nhìn La Linh.
Cố Diệp Phi
Câu nói ấy lại chọc La Linh tức điên người: “Không thể nào!”
Lương thực do cô ta vất vả kiếm công điểm mỗi ngày đổi được, dựa vào đâu phải cho Thịnh Ngọc Châu? Sao da mặt Thịnh Ngọc Châu dày thế?
“Ngọc Châu, cô có ít lương thực như vậy, còn không đủ bản thân ăn, sau này chẳng phải sẽ ăn ké của chúng tôi sao?” Giang Quả Nhi ở bên cạnh mở miệng khuyên nhủ Thịnh Ngọc Châu.
A… Chẳng trách lại dám mở miệng nhờ cô giúp đỡ, hóa ra là vì chuyện này.
Nghe tới đây, Thịnh Ngọc Châu đã hiểu, hóa ra vì bọn họ cho rằng cô có quá ít lương thực, chắc chắn sẽ bám lấy bọn họ, dựa vào bọn họ ăn cơm.
“Ai nói tôi sẽ dùng lương thực của các cô? Không thấy nơi này tôi vẫn còn sao?” Thịnh Ngọc Châu lạnh lùng nhìn Giang Quả Nhi: “Hơn nữa, lương thực ban đầu trong thôn phát cho chúng ta, còn đủ kiên trì một tháng đó.”
“Phải không? Dù kiên trì được thêm một tháng thì thế nào? Hết tháng này rồi, túi lương thực nhỏ kia của cô đủ cô ăn bao lâu?” La Linh hỏi lại một câu.
Đột nhiên nhớ tới lời trưởng thôn nói trong cuộc họp, Giang Quả Nhi cảnh giác nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu: “Không phải… Chỉ tiêu về thành phố…”
Lời này chưa cần nói hết, ánh mắt tất cả thanh niên trí thức đã đặt trên người Thịnh Ngọc Châu, mang theo đề phòng và khẩn trương.
“Ăn hết tháng này, tôi sẽ không kết phường ăn chung với các cô nữa, cho các cô khỏi cảm thấy tôi ăn ké lương thực của các cô.”
Thịnh Ngọc Châu nhìn bọn họ, âm dương quái khí trào phúng.
Đợi ăn hết tháng này, Thịnh Ngọc Châu quyết định sẽ tự mình ăn riêng. Còn chỉ tiêu về thành phố, Thịnh Ngọc Châu không hề có tin tức, ai biết lãnh đạo sẽ cho người nào.