XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 74 :Người bạn tốt nhất trên đời
Cập nhật lúc: 2024-09-14 14:50:50
Lượt xem: 96
“Sao hả? Vẫn muốn giữ bưu phẩm của người khác à? Không trả người ta sao?” Hồ Văn Tu không muốn để ý đến loại con gái lòng dạ dơ bẩn kia, anh ta nhìn về phía Lê Thừa Du, nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
Sau khi lời này phát ra, sắc mặt Lê Thừa Du vẫn không đẹp như cũ, có điều, cuối cùng đã trả lại bưu phẩm trong tay cho Thịnh Ngọc Châu.
“Ngọc Châu, phải về rồi, sắc trời không còn sớm nữa, nếu không quay về máy kéo sẽ đi mất, đến lúc đó sợ là phải tự mình đi bộ về đó!” Lê Thừa Du mở miệng nhắc nhở Thịnh Ngọc Châu. Để cô cách xa hai người này.
“Còn giấy chứng nhận thân phận của tôi.” Thịnh Ngọc Châu lục tìm trí nhớ của nguyên chủ, mới biết, vì cô khăng khăng đòi theo Lê Thừa Du xuống nông thôn, tự mình đăng ký, bị nhốt trong nhà, cuối cùng hình như đồ đạc là Lê Thừa Du giúp cô gói ghém mang theo thì phải?
“Tôi còn thứ gì khác ở chỗ anh không?” Không nghĩ ra được mình còn thứ gì khác đặt ở chỗ Lê Thừa Du hay không, Thịnh Ngọc Châu trực tiếp mở miệng hỏi.
“Không ngờ hiện tại còn có thanh niên trí thức không biết xấu hổ như vậy, trộm giấu đồ của con gái người ta, không biết việc này có tính là chơi lưu manh không nhỉ?” Tôn Ngọc Hổ âm dương quái khí mở miệng.
Ôi đệt!
Anh ta vừa nhìn thấy gì thế này?
Hồ Văn Tu đứng ra giúp đỡ một cô gái? Còn chủ động như vậy?
Đúng là mặt trời mọc từ phía tây rồi!
Tôn Ngọc Hổ lại nhìn qua cô gái xinh đẹp vô cùng bên cạnh, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ gặp cô gái nào xinh đẹp như vậy, khả năng… Chính vì nguyên nhân này, Hồ Văn Tu mới động lòng…
Nghĩ đến bản thân, lại nghĩ đến Hồ Văn Tu, cuối cùng, Tôn Ngọc Hổ cảm thấy phần thắng của mình không lớn. Được rồi, coi như giúp đỡ anh em tốt một phen đi!
Mình đúng là bạn tốt nhất trên đời này mà, có ai tốt giống anh ta có thể đưa đối tượng mình yêu thầm cho bạn tốt không?
Huhu hu… (Tự mình cảm động.)
Lê Thừa Du có chút oan ức, hôm qua, anh ta thật sự chỉ lo Thịnh ngọc Châu quên mang giấy chứng nhận, không lấy được bưu phẩm, mới định chủ động mang về giúp cô.
Bởi vì trước đây, Thịnh Ngọc Châu làm gì cũng hậu đậu, luôn vứt đồ bừa bãi, nhưng mà… Không ngờ Thịnh Ngọc Châu lại nghĩ mình như vậy!
Hơn nữa, vừa đến Thịnh Ngọc Châu đã nghi ngờ anh ta lấy trộm bưu phẩm của mình, căn bản không cho anh ta kịp giải thích, mình chỉ nhận giúp mà thôi.
Thịnh Ngọc Châu lấy được thẻ học sinh của mình, còn kiểm tra bưu phẩm một phen, tốt lắm, không có dấu vết bị xé mở, nhưng vẫn nghi ngờ nhìn về phía đám người Lê Thừa Du.
Sau đó cô lại bước lên vài bước, hỏi nhân viên bưu điện: “Chào anh, xin hỏi tôi chỉ có một kiện bưu phẩm này sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-74-nguoi-ban-tot-nhat-tren-doi.html.]
Ngày nghỉ tháng trước cô không lên thị trấn, theo lý mà nói, phải có một kiện nữa mới đúng.
Nhân viên bưu điện nhìn đám thanh niên trí thức cãi nhau ầm ĩ trước cửa, ừm… Cãi nhau thôi mà, chỉ cần không liên quan đến mình, bọn họ vui lòng xem náo nhiệt.
Chậc chậc, hóa ra còn có loại chuyện này? Kích thích thật đấy… ơ ơ…
Hả? Sao lại chuyển sang hỏi mình rồi?
“Ách… Để tôi kiểm tra lại.” Nhân viên bưu điện nghe xong, đứng dậy đi kiểm tra lại: “Tháng này chỉ có một kiện bưu phẩm.”
Đáng tiếc, không có trò hay.
“A… Vậy tháng trước thì sao?” Thịnh Ngọc Châu nhíu mày, sau đó mở miệng hỏi.
Thấy cô nhiều chuyện như vậy, thái độ của nhân viên không tốt lắm, tùy tiện lật xem: “Không có, a, đúng rồi, còn một lá thư ở đây!”
Thịnh Ngọc Châu:……
Lê Thừa Du:……
Những người khác:……
Còn một lá thư ở đây? Ý là vừa rồi khi Lê Thừa Du tới lấy đồ, vẫn chưa đưa hết cho anh ta? Sau khi kiểm tra lại, mới bị lật ra?
Sao bưu điện thời này lại không đáng tin như vậy?
Thôi, từ cách phục vụ của tiệm cơm quốc doanh, Thịnh Ngọc Châu đã có thể nhìn ra được thái độ của nhân viên nhà nước thời đại này rồi, bọn họ cho rằng bản thân vĩnh viên không bị đuổi việc, vĩnh viễn cao hơn người khác một đầu, nên không kiêng kị gì cả.
Tranh cãi với đối phương sao? Câu trả lời bạn nhận được sẽ chỉ là, thích đến thì đến, không thì lần sau đừng đến nữa, trực tiếp gọi điện thoại bảo người ta mang thẳng qua nhà cho mình đi…
“Đúng rồi, các anh có bán tem không? Tôi muốn gửi thư.” Nhớ tới phong thư mình định gửi cho cha mẹ nguyên chủ ở thủ đô xa xôi, Thịnh Ngọc Châu mở miệng hỏi.
“Đương nhiên là có rồi, một con đủ không? Hay mua thêm vài con tem nữa?” Vừa nghe thấy cô muốn mua tem, thái độ cảu nhân viên lập tức tốt lên không ít.
Dưới lời mời chào của nhân viên, Thịnh Ngọc Châu mua liền hai con tem, dán trên lá thư mình viết tối qua, gửi ra ngoài.
Cố Diệp Phi
Một con tem khác, Thịnh Ngọc Châu định để dùng cho lần sau.
“Lá thư vừa rồi tôi có thể mở ra không? Tôi muốn viết thêm vài câu nữa…” Nhớ tới chuyện hôm nay, Thịnh Ngọc Châu muốn viết thêm vào gửi cho cha mẹ biết.