Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 73: Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ

Cập nhật lúc: 2024-09-14 14:50:18
Lượt xem: 74

 Lê Thừa Du vừa hỏi ra miệng, ánh mắt người xung quanh đều tập trung lên người anh ta.

Đặc biệt là Giang Quả Nhi, ánh mắt lập tức nhìn về phía Lê Thừa Du, sau đó lại quay đầu, nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu. Ánh mắt ấy tràn đầy hung ác, giống như đối mặt với kẻ cướp đi tuyệt thế trân bảo gì đó của mình.

Thịnh Ngọc Châu cũng cảm thấy kỳ quái nhìn Lê Thừa Du, ánh mắt như đang nói, anh hỏi câu ngớ ngẩn gì vậy?

Căn bản Thịnh Ngọc Châu không có tâm trạng nào để ý tới Lê Thừa Du, cũng không muốn nói chuyện với anh ta. Cô vươn tay ra, tỏ vẻ mau trả bưu phẩm lại cho tôi, đừng nói nhiều lời vô nghĩa nữa.

Tay Lê Thừa Du vẫn túm chặt túi bưu phẩm không buông ra, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu và Hồ Văn Tu đứng cạnh cô, cảm xúc có chút dị thường.

Từ trước tới nay, Lê Thừa Du vẫn luôn biết Thịnh Ngọc Châu thích mình, vì mình còn không ngại theo mình xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Nhưng mà, Lê Thừa Du lại hơi phản cảm với kiểu chiếm hữu của Thịnh Ngọc Châu, cảm thấy không có tự do và khoảng cách, nên Giang Quả Nhi dịu dàng hiểu lòng người mới hấp dẫn anh ta như vậy.

Khi anh ta và Giang Quả Nhi dần dần trở nên thân thiết, thái độ của Thịnh Ngọc Châu vẫn trước sau như một, thậm chí vì mình còn nảy sinh xung đột với Giang Quả Nhi.

Chỉ là, tính tình Thịnh Ngọc Châu càng ngày càng kém, cũng trở nên xấu xa, còn bắt nạt người khác, kém Giang Quả Nhi nhiều, đương nhiên anh ta càng nghiêng về phía Giang Quả Nhi rồi.

Cố Diệp Phi

Tuy rằng mặt ngoài Lê Thừa Du nói quá phiền, nhưng trên thực tế, anh ta luôn cảm thấy tự hào. Trong khu tập thể thanh niên trí thức, người có vẻ ngoài xinh đẹp nhất và người có tính cách dịu dàng nhất, đều thích mình…

Anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới, đến lúc nào đó Thịnh Ngọc Châu sẽ mệt mỏi.

Hiện tại, Lê Thừa Du vẫn chưa nhận ra được ý nghĩ sâu nhất trong lòng mình, chỉ cảm thấy hơi ngứa mắt.

“Ngọc Châu, anh vẫn luôn coi em như em gái ruột trong nhà, trước khi xuống nông thôn, mẹ em đã dặn anh nhất định phải chăm sóc tốt cho em, bên ngoài trời xa đất lạ, đừng tiếp xúc với người khác quá gần, tránh bị người ta lừa gạt.”

Lê Thừa Du ra vẻ chính nghĩa, thái độ thân thiết, nghiêm túc dạy dỗ Thịnh Ngọc Châu.

“Chậc, đồng chí này, anh nói lừa gạt, không phải đang ám chỉ chúng tôi chứ?” Tôn Ngọc Hổ không quen nghe mấy lời này, con người bọn họ làm sao?

Lê Thừa Du liếc mắt nhìn Tôn Ngọc Hổ đầy ẩn ý, nhưng không nói gì, trong lòng hơi tức giận vì Thịnh Ngọc Châu không nghe lời mình, vẫn khăng khăng đứng nơi đó tranh cãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-73-gap-chuyen-bat-binh-rut-dao-tuong-tro.html.]

Chẳng lẽ mình còn hại cô ấy sao?

“Có điều, đồng chí này, anh vẫn nên trả lại bưu phẩm cho đồng chí Ngọc Châu trước đi, không phải của mình còn giữ chặt như vậy, người khác không biết sẽ tưởng anh muốn chiếm làm của riêng đó, vừa rồi chính tôi cũng đang nghĩ, sao trên đời lại có loại người mặt dày không biết xấu hổ như vậy.”

Hồ Văn Tu nở nụ cười ôn hòa mở miệng, giọng điệu nghe vô cùng chân thành, nói với Lê Thừa Du.

Nhưng mà, nếu cẩn thận lắng nghe là có thể nghe ra được Hồ Văn Tu đang trào phúng đối phương.

“Ngọc Châu, hai vị này là? Sao trước đây chúng tôi đều chưa gặp qua nhỉ? Còn rất quan tâm cô đó.” Sao Giang Quả Nhi có thể trơ mắt nhìn Thừa Du của cô ta bị người khác bắt nạt? Cô ta lập tức đứng ra, hỏi dò Thịnh Ngọc Châu.

Hai người xa lạ quan tâm cô, bảo vệ cô như vậy, mới khác thường đó!

Có thể là nghe hiểu được ý của Giang Quả Nhi, ánh mắt người khác lại nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu và hai người thanh niên đột nhiên xuất hiện kia.

Hai người thanh niên này, một người nhìn văn nhã, một người hơi cường tráng, đều không phải người bọn họ quen biết, sao đột nhiên lại đứng ra lên tiếng ủng hộ, giúp đỡ Thịnh Ngọc Châu nhỉ?

Không phải Thịnh Ngọc Châu nói quê quán mình ở thủ đô sao?

Thế này là…

“Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, chúng tôi là Lôi Phong làm việc tốt không lưu danh, không quen nhìn đám thanh niên các cậu, ỷ mình là đàn ông khỏe mạnh bắt nạt một cô gái yếu đuối, không được sao?”

Hồ Văn Tu liếc mắt nhìn Giang Quả Nhi một cái, trong mắt còn mang theo vẻ chán ghét.

Lời cô ta vừa nói, rõ ràng là đang châm ngòi và hắt nước bẩn. Cho rằng anh ta không nghe hiểu sao?

Giang Quả Nhi nghẹn họng, người đàn ông đột nhiên xuất hiện này lại là ai nữa?

Nhìn cách ăn mặc và khí chất trên người anh ta, lại nhìn qua Lê Thừa Du bên người mình, chẳng lẽ, đối phương cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn? Nhìn quý khí kia, chắc hẳn trong nhà cũng rất có tiền nhỉ?

Được rồi, vẫn nên nắm chặt Lê Thừa Du bên cạnh thì hơn, đừng ném hạt mè nhặt dưa hấu, cuối cùng dưa hấu không nhặt được, hạt mè cũng mất luôn.

Loading...