XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 71: Làm quen
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:55:50
Lượt xem: 96
“Hả?” Nghe thấy Lý Yến nói câu này, Thịnh Ngọc Châu khó hiểu ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt đối phương, quan sát hai người đàn ông bàn bên cạnh.
Một người nhìn qua lịch sự văn nhã, là loại hình thư sinh yếu ớt, một người khác hơi to cao, ừm… Nhưng đâu có nhìn về phía cô?
“Đừng nói bậy, có thể là tò mò quan sát tiệm cơm quốc doanh thôi.” Tuy rằng Thịnh Ngọc Châu cũng hay tự luyến, nhưng chưa đến mức cho rằng mỗi người qua đường đều đang nhìn mình.
Huống chi, người ta đâu có nhìn về phía cô.
Lý Yến nghe xong đành phải “A” một tiếng, rồi thu hồi ánh mắt, kiên nhẫn chờ đợi người phục vụ mang bánh bao thịt lên cho mình.
Trong lúc chờ đợi, Thịnh Ngọc Châu nói với bọn họ sau khi ăn xong thì đi đâu, ví dụ như, đi đến bưu điện? Người khác đều gật đầu.
…
Phía bên này, Giang Quả Nhi đi với Lê Thừa Du, tất nhiên là không ở cùng đám người Thịnh Ngọc Châu rồi. A,phải nói là, ban đầu bọn họ cũng tới Cung Tiêu Xã, nhưng vì quá chen chúc đã tách nhau ra.
Đương nhiên, một phần nguyên nhân và vì ba người Lý Yến, Thịnh Ngọc Châu, và Giang Quả Nhi ở chung một chỗ, thể nào cũng cãi nhau. Cho nên hai bên đều ngầm hiểu, tách nhau ra, tránh bị người trong thị trấn chế giễu.
Bàn bên cạnh đã có đồ ăn, bàn bọn họ lại chậm chạm chưa tới. Thịnh ngọc Châu hơi mất kiên nhẫn.
“Tiệm cơm quốc doanh là như vậy, cô kiên nhẫn điểm.” Thấy Thịnh Ngọc Châu mất kiên nhẫn, Vương Tuyết Trúc giữ cô lại, không biết cuộc sống trước kia của Thịnh Ngọc Châu thế nào, sao dễ nổi nóng như vậy?
Thịnh Ngọc Châu: Tôi không định làm gì, tôi chỉ hâm mộ người khác đã nhai thịt, mình vẫn chưa có gì bỏ vào miệng thôi.
Nghe nói niên đại này, đều là người mua cầu người bán bán đồ cho mình, cô thích mua thì mua, không mua thì cút! Dù sao tiền lương vẫn vậy, còn là loại sẽ không bị đuổi việc.
Haizz…
Thời đại thay đổi rồi, khách hàng đã không còn là thượng đế nữa rồi…
“Ừ.” Cảm nhận được ý tốt từ Vương Tuyết Trúc, Thịnh Ngọc Châu không mở miệng tranh cãi, ngoan ngoãn gật đầu, ngồi yên tại chỗ, sờ kiểu tóc mới của mình.
Tóc ngắn đi, vẫn có một tí xíu không quen.
Cuối cùng thịt kho tàu cũng đến, Thời buổi này, một phần thịt kho tàu chính là một bát đầy thịt, không giống hiện đại, ngoài thịt ra còn có đủ loại đồ ăn kèm kỳ kỳ quái quái.
Thịnh Ngọc Châu hít sâu một hơi, chỉ một chữ thôi: Thơm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-71-lam-quen.html.]
Đã lâu không ăn thịt, Thịnh Ngọc Châu không quan tâm được nhiều, vùi đầu vào ăn ăn ăn…
Thịt kho tàu của Vương Tuyết Trúc cũng đến, hai người ăn cơm, hai người khác gặm bánh bao thịt, tuy rằng mùi hương nức mũi bay đến vô cùng hấp dẫn, nhưng bọn họ vẫn nhịn được.
Nhà bọn họ sẽ không gửi tiền qua đây, số tiền còn lại bọn họ phải tiết kiệm, lỡ sau này có chuyện gì gấp cần dùng đến tiền thì sao?
……
“Quả nhiên là…… Khụ khụ, ăn cơm cũng đẹp.” Tôn Ngọc Hổ nhìn thêm vài lần, rất muốn qua làm quen một phen, nếu không đi sẽ không kịp nữa. Cô… Cô gái xinh đẹp ăn cơm xong sẽ chạy lấy người.
Cơm nước xong, hai bàn đứng lên cùng lúc, vừa vặn gặp mặt tại cửa.
“Chào các cô.” Tôn Ngọc Hổ sợ người đẹp đi mất, không còn cơ hội gặp lại, chỉ có thể ngày nhớ đêm mong, trong lòng khó chịu, chủ động mở miệng.
Lý Yến thầm than, quả nhiên, nhìn xem, đã nói là nhìn cô ấy rồi, cô ấy còn không tin.
Thịnh Ngọc Châu nhìn hai người cản đường, lại nhìn về phía ba người khác, ánh mắt nghi hoặc dò hỏi, các cô quen à?
Đương nhiên là ba người còn lại không quen hai thanh niên trước mặt rồi, bọn họ vội vàng lắc đầu, trong mắt sinh ra cảnh giác đề phòng: “Các anh là ai?”
“Các cô đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý gì khác. Các cô cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn à?” Tôn Ngọc Hổ mở miệng, nụ cười trên mặt vô cùng chân thành, hàm hậu.
Chỉ là, đám Thịnh Ngọc Châu đều là con gái, ai biết hai người đàn ông này có ý đồ xấu gì không, đều ôm lòng cảnh giác nhìn bọn họ.
Cố Diệp Phi
“Được rồi, đi thôi,” Hồ Văn Tu xấu hổ nhìn qua Tôn Ngọc Hổ, sau đó quay người ra ngoài trước.
“Ơ, sao cậu đi nhanh thế?” Tôn Ngọc Hổ gian nan đuổi theo, vất vả lắm mới gặp được một cô em xinh đẹp, mẹ anh ta luôn giục anh ta kết hôn sớm một chút. Nếu bà mối tìm được người đẹp như vậy, anh ta cần gì kén cá chọn canh?
Hồ Văn Tu nhìn ra được ánh mắt đề phòng của Thịnh Ngọc Châu, thà rằng rời đi trước, cứ tiếp tục quấn lấy chẳng những không tạo được ấn tượng tốt, khả năng còn bị chán ghét hơn.
“Đi thôi, chúng ta tới bưu điện đi.” Thấy bọn họ đã rời đi, Thịnh Ngọc Châu mở miệng nói, cũng không rối rắm quá nhiều, nhanh chóng vứt sau đầu, coi như một vị khách qua đường.
“Ừ.” Vương Tuyết Trúc gật đầu, ra ngoài cẩn thận là trên hết, ai biết hai người đàn ông vừa rồi có phải kẻ buôn người hay không?
Bưu điện.
Khi bốn người Thịnh Ngọc Châu bước vào, trùng hợp gặp được đám người Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi.