XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 69
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:51:27
Lượt xem: 106
Thôn Minh Hà à…
Nếu Lục Dữ nhớ không lầm, hai ngày trước khi anh lên núi, từng gặp một người đàn ông ôm theo một cái hộp gỗ. Ban đầu, anh còn cho rằng đối phương là tội phạm g.i.ế.c người đi phi tang thi thể, nhưng sau đó lại cảm thấy cái hộp kia quá nhỏ, không đủ giấu xác. Sau đó cũng không để trong lòng, chuyện của người khác, chưa bao giờ anh quan tâm đến.
Chỉ là, hôm nay nghe được cuộc đối thoại kia, khả năng người đó đi giấu đồ, có thể là thứ gì nhỉ?
Tiền tài……
Lục Dữ ngẩng đầu, lại lần nữa nhìn về phía bóng dáng tươi đẹp diễm lệ trước cửa Cung Tiêu Xã, cô gái nhỏ đang cười rất xán lạn…
Cúi đầu, nhìn lướt qua đôi tay mình, hai tay khẽ nắm chặt. Nếu mình cứ tiếp tục như vậy, căn bản không có tư cách có được cô.
Cho dù có được, anh cũng không muốn cô phải trải qua cuộc sống gian nan vất vả như mình.
Anh muốn cô vẫn luôn sống tùy ý như vậy, vẫn luôn là đóa hoa phú quý cao cao tại thượng. Chỉ cần anh bò lên trên từng bước một, cô sẽ không cần cúi đầu đi về phía anh…
Nghĩ như vậy, đáy mắt Lục Dữ sinh ra quyết tâm tàn nhẫn, xoay người đi về phía ngược lại.
……
Khi Thịnh Ngọc Châu mang theo cảm xúc không vui đến cửa Cung Tiêu Xã, đám Lý Yến đã ra ngoài, vừa nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu, bọn họ lập tức nhanh chân chạy tới.
“Thịnh Ngọc Châu, cô đi đâu thế? Vừa rồi chúng tôi sợ muốn chết, cho rằng cô bị bắt cóc rồi!” Lâm Đào Đào sốt ruột mở miệng, giọng hàm chứa ý trách cứ.
Thịnh Ngọc Châu ngượng ngùng dùng ngón trỏ gãi gãi mặt: “Hì hì, xin lỗi nhé, tại trời nắng quá, tôi chạy ra gốc cây hóng mát, không phải vừa trông thấy các cô ra ngoài, tôi đã lập tức chạy tới sao?”
“Thế nào rồi? Các cô mua xong chưa?” Thịnh Ngọc Châu lập tức nói sang chuyện khác, nụ cười trên mặt lộng lẫy lóa mắt như ánh mặt trời, khiến không ít thanh niên đi ngang qua đều nhìn cô chăm chú.
“A, xong rồi, cũng mua đủ giúp cô luôn.” Lý Yến lấy ra khăn mặt, bàn chải, kem đánh răng, xà phòng… Đồ dùng hàng ngày và mấy tờ tiền lẻ đưa cho Thịnh Ngọc Châu, cô ta không tham của Thịnh Ngọc Châu một phân tiền nào, tuyệt đối là tinh thần giúp người làm vui!
“Cảm ơn nhé! Tôi biết ngay, cô biết sai có thể sửa, là đồng chí tốt mà.” Thịnh Ngọc Châu vừa nhận đồ bỏ vào túi xách mình tự mang theo, vừa vỗ vỗ bả vai Lý Yến, cảm động nói.
Lý Yến nghe thấy lời này, lập tức cười tươi như hoa, như vừa nhận được cổ vũ lớn lao.
Thịnh Ngọc Châu không biết hôm nay Lý Yến bị làm sao, chẳng lẽ là thèm thịt khô với kẹo của cô à?
Nhưng mà cô đã ăn hết rồi…
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-69.html.]
A, phải đến bưu điện mới được, xem trong nhà có gửi đồ qua đây cho cô không.
“Vừa rồi ở cửa Cung Tiêu Xã, tôi nghe bác gái đi ngang qua nói, có người mua tóc đây, ai muốn đi cắt tóc không? Tóc dài tóc đẹp có thể đổi một đồng tiền đó.”
Vương Tuyết Trúc mở miệng, còn nóng lòng muốn thử, phải biết rằng trong niên đại này thịt heo mới bảy mao tiền một cân, thịt dê thịt bò mới năm mao một cân, một mái tóc dài đen bóng mượt mà, là có thể đổi được hai cân thịt heo rồi.
Đối với thanh niên trí thức không có người nhà giúp đỡ mà nói, là một khoản tiền cực lớn đó.
Hả?
Không tới bưu điện à?
Thịnh Ngọc Châu suy nghĩ một lát, tay sờ lên tóc mình, đúng là hơi dài thật. Thời tiết này đã sắp sang thu nhưng vẫn rất nóng, buổi tối muốn gội đầu cũng không dễ dàng.
Vốn dĩ cô cũng định cắt đi rồi, nếu có thể bán…
Hì hì, nghe nói trong thị trấn còn có tiệm cơm quốc doanh, lát nữa cô phải đi ăn một bữa mới được!
“Được đó.” Thịnh Ngọc Châu ôm tư tưởng hôm nay có rượu hôm nay say, còn chưa bắt đầu bán tóc, đã quyết định xong sau khi bán tóc sẽ làm gì.
Đoàn người mang theo hàng hóa mình vừa mua được đi tới tiệm cắt tóc theo lời Vương Tuyết Trúc nói.
Một cửa hàng nho nhỏ, nhưng trang hoàng rất thời thượng. Nhìn thấy mấy cô gái kéo đến, đặc biệt là mái tóc vừa đen vừa bóng vừa dài, chủ quán vui vẻ miễn bàn.
Người đầu tiên bán tóc chính là Vương Tuyết Trúc, bán được bảy mao hai phân tiền, cũng cười vui vẻ khỏi bàn. (Hồi hỏi tác giả cũng từng bán tóc, khi giá thịt heo mười đồng một cân, tác giả bán được hai mươi đồng.)
Lý Yến tương đối kém chút, chỉ bán được sáu mao bảy phân tiền, nhưng cũng vui mừng bán.
Thịnh Ngọc Châu búi tóc nụ hoa, mái tóc vừa đen vừa dài, xõa ra còn hơi quăn nhẹ giống du học sinh vừa về nước, bán được chín mao bảy phân tiền.
Chủ yếu là vì gia cảnh nhà Thịnh Ngọc Châu tốt, trước đây thường xuyên chăm sóc bảo dưỡng, nhưng Thịnh Ngọc Châu bây giờ không có tâm trạng làm việc ấy.
Cô còn bảo thợ cắt tóc cắt cho cô kiểu đầu công chúa, sợ người ta không hiểu còn khoa tay múa chân giải thích một phen.
Kiểu tóc ngắn ôm trọn lấy khuôn mặt kia, càng tôn lên sức hút không gì sánh được, xinh đẹp ngọt ngào.
Đám người Vương Tuyết Trúc đứng cạnh xem, đều gật đầu tỏ vẻ, đẹp! Rất đẹp!