XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 67
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:50:28
Lượt xem: 103
Đúng lúc ấy đột nhiên, Thịnh Ngọc Châu nhìn thấy mấy người đàn ông đeo băng tay đỏ đi tới đi lui trên con phố phía đối diện, hiện tại cũng có tình nguyện viên… A, không, chắc là không phải.
“Bọn họ là ai thế?” Nhìn cách ăn mặc không giống cảnh sát, Thịnh Ngọc Châu tò mò hỏi người bên cạnh.
Lý Yến liếc mắt nhìn qua, lập tức sợ hãi “A” một tiếng: “Mấy người đó là… Cô đừng để ý đến bọn họ, đó là Hồng Tụ Chương chuyên môn rình bắt chợ đen… Chính là người lén lút buôn bán. Tránh xa bọn họ chút…”
Thịnh Ngọc Châu liếc mắt nhìn thêm vài lần, ồ một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, lại không quan tâm lắm, cô hoàn toàn không có ý định buôn bán, đương nhiên không cần sợ rồi.
Sau khi đám người Lý Yến chen vào Cung Tiêu Xã, Thịnh Ngọc Châu đang buồn rầu đứng ngoài chờ đợi thì trông thấy một bóng hình quen thuộc, đang cõng sọt, đi về phía nào đó.
Hình như là hẻm nhỏ vừa rồi đám Hồng Tụ Chương kia vào… Không phải Lục Dữ cũng…
Chẳng phải tiên sinh Ốc Đồng nhà cô sẽ gặp nguy hiểm sao?
Nghĩ tới khả năng này, Thịnh Ngọc Châu vội vàng đuổi theo. Không thể để Lục Dữ xảy ra chuyện, nhà anh còn một cậu em trai tâm trí ngây dại phải chăm sóc đó!
……
Sáng hôm nay, Lục Dữ dậy rất sớm, nhưng không tới ngồi máy kéo trong thôn mà đi bộ lên thị trấn. Một phần vì anh biết người trong thôn có thành kiến với mình, mặt khác anh hy vọng cách xa Thịnh Ngọc Châu một chút.
Sáng sớm anh đã đưa xong mấy con thỏ đến lò sát sinh ngầm nào đó đổi tiền, trong sọt còn giấu hai cây măng ngụy trang. Bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân đuổi theo, Lục Dữ tưởng mình bị phát hiện, bước chân lập tức rẽ theo hướng khác.
Thịnh Ngọc Châu nhanh chân đuổi theo, nhưng không thể bắt kịp. Đáng chết, sao chân tiên sinh Ốc Đồng nhà cô lại dài như vậy.
Đến ngã rẽ kia, cô vừa chạy tới đã bị một bàn tay vươn ra bắt lấy, bị ấn vào tường.
“Thịnh…… Ngọc Châu?”
Tưởng đi theo là đám người chợ đen định ra tay với mình, ai ngờ là cô ấy.
Bàn tay đang giam cầm Thịnh Ngọc Châu lập tức thả lỏng, còn mang theo vẻ thất thố, khuôn mặt lạnh lùng trở nên nghiêm túc: “Sao em lại ở chỗ này?” Nơi này không phải nơi cô nên tới.
Lục Dữ nhìn bốn phía xung quanh một chút, định đưa Thịnh Ngọc Châu ra đường cái bên ngoài, đột nhiên lại nghe thấy tiếng nói chuyện từ ngã rẽ phía trước truyền đến: “Người ban nãy đi đâu rồi? Có phải bên kia không? Đuổi theo.”
Nghe thấy câu ấy, Thịnh Ngọc Châu sợ tới mức hai mắt trợn tròn, cho rằng đám người đó muốn đuổi theo Lục Dữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-67.html.]
“Không… Không phải đang đuổi bắt anh chứ?” Thịnh Ngọc Châu có chút căng thẳng hỏi.
Lục Dữ sửng sốt. Nhưng không đợi anh kịp phản ứng lại, sau khi nói xong, Thịnh Ngọc Châu đã sốt ruột túm lấy tay anh, nhìn trái nhìn phải, chạy về phía ngược lại.
Lúc này, hình như Lục Dữ đã hiểu được điều gì đó.
Nhìn cô gái căng thẳng sợ hãi trước mắt, trong lòng bất chợt sinh ra cảm xúc khó hiểu, có chua, có ngọt, lại có chút buồn cười.
Cố Diệp Phi
Anh đang định mở miệng nói gì đó, lại bị Thịnh Ngọc Châu lôi kéo trốn vào khe hở tam giác giữa hai căn nhà, vừa đủ chỗ trốn.
Bên ngoài còn một miếng rào trúc, hai người vừa ngồi xuống trốn đi, mấy người Hồng Tụ Chương kia đã đuổi tới.
Thật ra anh muốn nói cho cô, không phải mấy người kia đuổi theo mình.
Chỉ là, nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu lo lắng căng thẳng như vậy, không biết vì sao, xúc động trong lòng lại khiến anh không dám nói ra.
“Cô… Tới chỗ này làm gì?” Thấy có người lén lút qua đây, mấy tên Hồng Tụ Chương kia lập tức chạy đến dò hỏi.
Thịnh Ngọc Châu trốn sau rào trúc, nhìn ra ngoài. Người bị cản lại kia đang bị lục soát, ngay sau đó, bị mạnh mẽ cưỡng ép mang đi…
Hai mắt cô trợn tròn nhìn cảnh này, sau đó quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, đang định nói chuyện đã bị che kín miệng.
Không lâu sau, một trong số Hồng Tụ Chương vừa đi lại quay về, đi đi lại lại, nghi ngờ quan sát một vòng, phát hiện không có gì khác thường, mới rời đi.
Lục Dữ chăm chú theo dõi động tĩnh bên ngoài, sau khi thấy đối phương đã rời đi, mới chuyển ánh mắt sang người Thịnh Ngọc Châu.
Dưới bàn tay anh là đôi môi mềm mại ấm áp, duy chỉ có đôi mắt lộng lẫy như sao trời, long lanh đưa tình kia là không bị che khuất.
Cô khẽ chớp mắt, như lông chim nhẹ nhàng quét qua trái tim anh.
Vì không gian có hạn, hai người phải dựa sát nhau, tiếng hít thở khiến bầu không khí nóng lên, tăng thêm vài phần mập mờ.
Lục Dữ vội vàng rụt tay mình lại, cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng như chạm phải than, anh vội rời mắt, cả người đều mất tự nhiên.
Đôi mắt xinh đẹp của Thịnh Ngọc Châu thì nhìn thẳng vào Lục Dữ, rõ ràng khuôn mặt cô nhìn thấy là khuôn mặt lạnh lùng, sao lại dần dần nhuộm đẫm màu hồng thế này?
“Oa, Lục Dữ, tai anh đỏ quá.” Lần đầu tiên Thịnh Ngọc Châu trông thấy vẻ mặt này của Lục Dữ, cô kinh hô thành tiếng, tay sờ lên tai anh: “Còn nóng nữa…”