Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 51

Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:33:12
Lượt xem: 103

 “Phải rồi, các cô có ai biết làm quạt bằng lá cọ không?” Đột nhiên nhớ tới chuyện này, Thịnh Ngọc Châu mở miệng hỏi, đáy mắt đầy trông mong nhìn mấy cô gái bên cạnh.

Quạt cọ?

Là loại quạt đan vòng tròn sao?

Ách…

Mấy cô gái quay sang nhìn nhau vài lần, sau đó trên mặt hiện vẻ xấu hổ, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Ách… Chuyện đó, tôi không biết…”

“Tôi từng thấy bà nội mình làm, nhưng mà hiện tại…” Hiện tại đang là ngày mùa, mọi người không ai nhàn rỗi đi làm thứ này.

Không phải mọi người đều không biết, chỉ là cảm thấy không cần phí thời gian nghỉ ngơi của mình vì Thịnh Ngọc Châu mà thôi. Ngày nào bọn họ cũng phải ra đồng làm việc, khi về còn phải làm việc nhà, đâu thể dùng chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi mỗi ngày của mình đan quạt cọ giúp Thịnh Ngọc Châu được?

Triệu Điệp Hoa có thời gian rảnh, đáng tiếc cô ấy không biết làm, hình như mẹ cô ấy cũng không biết, trong nhà chỉ cha cô ấy làm được, trước kia hình như ông ấy từng làm rồi. Đáng tiếc Triệu Điệp Hoa không dám nhờ cha mình đan quạt cọ giúp Thịnh Ngọc Châu, cha cô là bí thư chi bộ thôn, bận rộn lắm đó.

Nhận được đáp án, một tia thất vọng lướt qua lòng Thịnh Ngọc Châu, đáng tiếc hiện giờ trong tay cô không kẹo cũng không thịt, không nhờ được người khác làm giúp.

“Không sao, tôi chỉ hỏi thế thôi.” Trong lòng Thịnh Ngọc Châu hạ quyết tâm, lại đi tìm Lục Dữ, dù sao cô cũng tặng anh hai cân thịt thỏ rồi!

“Các cô mang số quả này về nhà, rồi xử lý thế nào? Ăn trực tiếp à?” Thịnh Ngọc Châu bỏ qua vấn đề quạt cọ, tránh người ta nghĩ cô muốn lợi dụng bọn họ.

“Có thể dùng nấu nước, có thể dùng nấu canh…” Con gái trong thôn không phải cái gì cũng không hiểu, mấy thứ đồ ăn có thể sử dụng, còn là loại miễn phí kiểu này, đương nhiên bọn họ sẽ không lãng phí rồi.

Thịnh Ngọc Châu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Nấu canh? Cô không biết.

Pha nước? Hay là… Ép nước nhỉ?

Như thế có chua quá không?

Đến ngã ba đường, cô xách theo túi trái cây dại chua ê ẩm kia, chào tạm biệt mọi người quay về khu tập thể thanh niên trí thức.

……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-51.html.]

Khi Lục Dữ về đến nhà, sắc trời vẫn chưa tối, trong tay cầm theo một tàu lá cọ lớn.

“Anh, anh về rồi à?” Lục Thu Hạo đang đun nước tắm, thấy anh trai mình cầm tàu lá cọ về, có chút kinh ngạc.

“Anh, chúng ta sắp làm bánh chưng à?” Không biết có phải vì nghĩ đến đồ ăn hay không, trên mặt Lục Thu Hạo lộ ra nụ cười rất tươi.

“Đây là lá cọ…” Giọng Lục Dữ khàn khàn mang chút u ám, con ngươi hơi lạnh, nhưng trước mặt em trai, vẫn tỏ ra ôn hòa, bất đắc dĩ giải thích.

“À…” Lục Thu Hạo được nhắc nhở mới nhớ ra, bánh chưng phải dùng lá dong để gói.

Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh, tò mò hỏi: “Vậy anh lấy tàu cọ này về làm gì?”

“Làm…… Quạt cọ……” Lục Dữ nhớ tới lời vừa rồi cô và đám con gái trong thôn nói với nhau, ánh mắt hơi trầm xuống, cúi đầu, không để Lục Thu Hạo nhìn ra biểu cảm của mình.

Anh vuốt ve tàu lá, vì tâm trạng không tốt lắm, tay dùng sức hơn nhiều khớp ngón tay đã trở nên trắng bệch.

“Quạt cọ? Không phải nhà chúng ta có rồi sao?” Lục Thu Hạo khó hiểu, tưởng anh trai quên mất, còn cố ý chạy về phòng, lấy chiếc quạt cọ kia mang tới.

Lục Dữ:……

Cố Diệp Phi

“Ừ, làm thêm cái nữa.” Sau một giây trầm mặc, Lục Dữ đuổi em trai đi nhóm lửa, tránh cậu lại hỏi han lung tung, còn anh thì thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nấu cơm.

Cơm nước tắm rửa xong, Lục Thu Hạo đã đi ngủ, Lục Dữ mới ngồi trước cửa phòng, mượn ánh trăng sáng, bắt đầu dùng d.a.o nhọn tước lá cọ, đan thành một chiếc quạt lá lớn.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt lạnh lùng bị một tầng sương mù che phủ, từng động tác vừa chăm chú vừa cẩn thận, trên cán quạt còn một cây gai nhỏ, với làn da mịn màng của Thịnh Ngọc Châu, rất có thể sẽ bị thương…

Lạnh lẽo quét qua con ngươi sâu thẳm, hơi thở chứa đầy cảm xúc tự ti, anh đứng dậy về phòng, mở tủ gỗ lấy ra một tấm vải mới, cắt một miếng vải rộng bằng ngón cái kéo dài xuống.

Môi mỏng mím lại, lấy ra kim chỉ không biết đã bỏ xó bao lâu.

Không biết vì ánh trăng quá dịu dàng, hay vì Lục Dữ quá vụng về, khi dùng mảnh vải mới bao quanh cán quạt, cây kim trong tay luôn mất khống chế, thường xuyên đ.â.m vào tay anh.

Nhưng người đàn ông không dừng lại, giống như miệng vết thương kia không đáng nhắc tới chút nào, vẫn nghiêm túc dùng chính sự vụng về của mình, cẩn thận khâu chắc từng mũi kim, sau đó còn dùng ngón tay thô ráp của mình kiểm tra lại một phen, phát hiện ra không còn gai nhỏ, sẽ không chọc đau tay người dùng nó, mới buông kim chỉ trong tay xuống.

Anh kiểm tra rất nhiều lần, còn dùng dầu cọ lau đi lau lại vài lần, khiến cả cây quạt trở nên bóng loáng, trơn mịn, mới chịu buông tha.

Sau đó, anh nhìn sang cây quạt trước đó em trai mình mang ra, so với cây quạt anh cẩn thận chế tạo cho Thịnh Ngọc Châu, cây quạt trong nhà thô ráp hơn nhiều, có lẽ vì dùng lâu ngày, trên mặt quạt còn thủng một lỗ rồi. Một tia áy náy xẹt qua mắt, anh lại kéo cây quạt rách nát ấy tới, khâu khâu vá vá lại ba năm…

Loading...