XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 300: Phiên ngoại 6
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:47:01
Lượt xem: 110
Ánh mặt trời ấm áp khiến người ta mơ màng sắp ngủ, vẫn đang trong giấc mộng Lục Dữ đã cảm nhận được bụng mình bị người ta nhẹ nhàng đạp một cái.
Anh lập tức bừng tỉnh, là ai to gan như vậy, dám đá anh sao? Ăn gan hùm mật gấu đúng không?
Trong khoảnh khắc mở mắt ra kia, nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết anh hoang mang không thôi. Căn phòng này vô cùng xa lạ, còn vô cùng nữ tính.
Lục Dữ nhíu mày, nếu anh nhớ không lầm thì tối hôm qua khi anh chìm vào giấc ngủ, anh vẫn đang ở văn phòng…
Khi đang hoang mang, đột nhiên một cánh tay trắng nõn gác qua n.g.ự.c Lục Dữ. Anh nheo mắt, nhìn sang bên cạnh, con mắt sắc bén trở nên âm trầm. Một người phụ nữ đang nằm bò trên người anh.
Nhìn hình ảnh khiến mình chán ghét, Lục dữ vươn tay đẩy cô gái kia ra.
Khi anh chưa nghĩ ra mình nên làm gì tiếp, thì đột nhiên có tiếng đập cửa truyền đến, kèm theo đó là giọng nói trẻ con, non nớt: “Cha, mẹ, nên dậy rồi!”
Bị đánh thức, Thịnh Ngọc Châu hơi bất mãn vươn tay đẩy Lục Dữ một cái, miệng lẩm bẩm: “Anh mau đi dỗ con trai anh đi.”
Tuy rằng lời nói không rõ ràng lắm, nhưng Lục Dữ nhạy bén vẫn nghe ra được. Sắc mặt anh hoang mang không thôi, còn mang theo chút cổ quái. Con trai anh? Người cô đơn như anh lấy đâu ra con trai?
Khi Lục Dữ muốn kéo người phụ nữ này dậy chất vấn một phen, lại có một giọng nói khác tiếp tục truyền đến từ ngoài cửa: “A Chiêu ngoan, cha với mẹ cháu vẫn đang ngủ, chúng ta ra ngoài chơi trước nhé.”
Giọng nói này, khiến sắc mặt Lục Dữ lập tức thay đổi. Anh quay đầu lại, nhìn về phía cửa…
A Hạo?
Không thể nào!
Sao có thể là giọng của A Hạo? A Hạo… A Hạo đã mất từ lâu rồi…
Lục Dữ quay đầu nhìn người phụ nữ trên giường, ánh mắt âm u đáng sợ. Cuối cùng anh lại nện bước, đi về phía cửa chính.
Kẻ dám động vào người của anh, đều bị anh hại c.h.ế.t rồi!
Tuy rằng ngoài miệng nói không thể nào, nhưng trong lòng Lục Dữ vẫn ôm một tia hy vọng hoang đường, giống như đang muốn tìm lý do ban c.h.ế.t cho tất cả mọi người ở trong căn nhà này.
Cửa mở ra. Đập vào mắt Lục Dữ là Lục Thu Hạo đang bế Thịnh Chiêu chuẩn bị rời đi, vừa bế vừa nhẹ nhàng dỗ dành cậu bé.
Lúc này, bé Thịnh Chiêu vừa tròn hai tuổi đang ấm ức ôm chặt chú mình: “Cháu muốn mẹ cơ…”
“A Hạo?” Môi Lục Dữ mấp máy nỉ non, hơi thất thần nhìn Lục Thu Hạo.
“Hả? Làm sao vậy anh trai?” Lục Thu Hạo mờ mịt, giây tiếp theo, đã đưa bé Thịnh Chiêu trong lòng sang cho Lục Dữ.
Thấy anh trai bất động, Lục Thu Hạo nhét thẳng bé Thịnh Chiêu vào lòng anh trai, thấy anh trai ôm lấy cậu bé theo bản năng, cậu mới buông ra.
“Anh trai, xuống nhà nào! Đến giờ ăn rồi.” Lục Thu Hạo oán trách: “Dạ Trường vẫn đang ở dưới nhà chờ anh với chị dâu đó!”
Thấy Lục Thu Hạo xuống lầu, hình như Lục Dữ mới lấy lại tinh thần. Trong lúc anh hoang mang, hoảng hốt, đứa bé trong lòng đã kéo áo anh, kêu lên: “Cha.”
Lục Dữ cúi đầu, nhìn cậu nhóc mập mạp trong lòng. Đại khái khoảng hai ba tuổi, được chăm sóc rất khá, mum múp thịt… Vẻ bề ngoài cũng vô cùng tinh xảo, nhưng không giống mình lắm.
Đối với cậu nhóc mập mạp này, Lục Dữ không có ý tưởng gì. Hiện tại, đầu óc anh đều đặt hết trên người Lục Thu Hạo vừa xuống lầu rồi. Thật sự… Thật sự giống A Hạo như đúc.
Nhưng mà, A Hạo của anh chưa từng trắng trẻo mập mạp như vậy…
Trầm mặc một lát, Lục Dữ nện bước xuống lầu theo. Nhìn bóng lưng quen thuộc trước mắt, trên mặt Lục Dữ hiện lên một tia bi thống.
Dám lấy A Hạo ra tính kế anh, anh sẽ không bỏ qua cho kẻ đứng sau…
Dưới lầu.
Ngồi cạnh Lục Thu Hạo là bé Lục Dạ Trường cũng mum múp thịt. Lục Thu Hạo đang đeo yếm cho Lục Dạ Trường, đồng thời dỗ dành: “Dạ Trường ngoan ngoãn, tự mình xúc ăn nhé.”
Cố Diệp Phi
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, dung mạo giống hệt nói ra câu này, ánh mắt Lục Dữ lại trở nên âm u. Muốn em trai anh dỗ ăn cơm sao? Thứ gì chứ?
Lục Dữ nhìn qua, lập tức trông thấy khuôn mặt nhỏ vô cùng giống mình kia, cũng tầm tuổi như thằng nhóc mập mạp trong ngực, rất giống mình…
“Anh.”
“Cha.”
Hai tiếng gọi kéo Lục Dữ về với hiện thực, anh nhận ra hình như mình đã xem nhẹ điều gì đó.
Ai bắt mình tới đây? Muốn dùng mấy người này lừa gạt anh sao?
Trong mắt Lục Dữ, cảnh tượng trước mắt chỉ là một tuồng kịch của người khác, để cố ý lừa gạt anh. Tuy rằng không biết mục đích của người đứng sau, nhưng Lục Dữ cảm thấy, thi thoảng nghỉ ngơi một chút cũng không tệ.
“Anh ơi, sao chị dâu vẫn chưa dậy thế? Hôm nay phải đi học đó!” Lục Thu Hạo nhớ rõ hôm nay Thịnh Ngọc Châu phải đi học, sao chị ấy vẫn chưa dậy nhỉ?
Lục Dữ trầm mặc không nói lời nào, đưa cậu nhóc mập mạp trong tay sang cho Lục Thu Hạo, để cậu xử lý.
“Cho anh một bộ khăn mặt mới.” Nhớ ra mình vẫn chưa rửa mặt, Lục Dữ mở miệng nói với Lục Thu Hạo, giọng điệu như đang ra lệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-300-phien-ngoai-6.html.]
Nhưng hình như Lục Thu Hạo không hiểu ý của anh trai, lúc này cậu vẫn đang bận chăm sóc bé Thịnh Chiêu, sao có thởi gian để ý đến Lục Dữ.
Cậu trả lời vô cùng tùy ý: “Tự anh ra ngoài mua đi, bên ngoài bán đầy.”
Lục Thu Hạo cho rằng anh trai không cẩn thận đã làm rơi bàn trải đánh răng vào bồn cầu rồi, nhưng anh trai cậu lợi hại như vậy, sao cần mình giúp đỡ.
“Thịnh Chiêu! Cháu ngoan ngoãn ngồi ăn hết cho chú!” Thấy bé Thịnh Chiêu vặn vẹo qua lại, Lục Thu Hạo xụ mặt quát.
Bé Thịnh Chiêu bị quát hoàn toàn không sợ chú mình giận, vẫn tiếp tục dùng thìa chọc chọc vào bát cơm trước mặt. Lục Thu Hạo bất đắc dĩ, càng không rảnh để ý đến anh trai.
Lục Dữ lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, con ngươi híp lại. Sau khi vào phòng bếp rửa mặt, anh đi thẳng ra ngoài. Vốn dĩ cho rằng mình sẽ bị người ta ngăn lại, nhưng sau đó Lục Dữ lại phát hiện ra… Căn bản không có ai ngăn cản anh.
Chẳng lẽ vì nơi này vô cùng rộng lớn, mình vẫn chưa ra khỏi phạm vi giam giữ sao? Hay là trên một hòn đảo?
Ôm tâm trạng nghi hoặc ra ngoài, trên đường người đến người đi, đều mang phong cách thập niên 70 – 80… Đám người này tìm đâu ra nhiều “Đồ cổ” như vậy nhỉ?
Khi Thịnh Ngọc Châu tỉnh dậy, phát hiện ra không thấy Lục Dữ đâu. Sao hôm nay anh ấy không gọi mình dậy cùng nhỉ?
Đánh răng, rửa mặt, đi xuống lầu, trông thấy Lục Thu Hạo đang cho hai cậu bé ăn cơm, cô cất tiếng hỏi: “A Hạo, anh trai em đâu?”
“Anh trai ra ngoài rồi.” Lục Thu Hạo chưa bao giờ che giấu Thịnh Ngọc Châu. Nghe thấy câu trả lời này, Thịnh Ngọc Châu càng nghi hoặc.
Không lâu sau, cô trông thấy Lục Dữ mang theo vẻ mặt hoảng hốt chạy về.
“Lục Dữ, vẫn dang mặc quần áo ngủ, anh đã chạy ra ngoài làm gì thế?” Thịnh Ngọc Châu nghi hoặc nhìn Lục Dữ.
Lục Dữ sờ mấy đồng tiền trong túi, là tiền giấy cũ đã bị tiêu hủy… Tiếng rao hàng, và dòng người qua lại bên ngoài đều nói cho anh, nơi này thật sự là thập niên 70 – 80.
Anh còn trông thấy lịch ngày…
Trông thấy những thứ chỉ xuất hiện trong trí nhớ mình…
Lục Dữ muốn thuyết phục bản thân, tất cả đều là do kẻ đứng sau cố ý bố trí xây dựng nên. Nhưng trong lòng vẫn sinh ra một ý nghĩ hoang đường chính anh cũng không tin được, nhưng mà…
Năm anh hai mươi tuổi, đừng nói vợ con, ngay cả A Hạo, anh cũng không bảo vệ được…
“Anh trai, mau ăn cơm thôi, lát nữa còn phải đưa chị dâu đi học đó!” Lục Thu Hạo ở bên cạnh nhắc nhở Lục Dữ. Từ sau khi sinh con, Thịnh Ngọc Châu càng xinh đẹp, càng phong tình hơn, có lần cô về nhà một mình, suýt nữa đã bị đám du côn dàm sỡ, sau đó, Lục Dữ luôn đón đưa cô mỗi ngày.
Lúc này Lục Dữ mới nhìn kỹ cô gái kia, đúng là vẻ ngoài diễm lệ thật, dung nhan và dáng người đều thuộc kiểu anh yêu thích.
“Ừ.” Lục Dữ đáp một tiếng, kiềm chế xúc động. Căn cứ những gì anh quan sát, nơi đánh răng rửa mặt, chắc là ở tầng hai.
Thấy những người khác không đi theo, khiến Lục Dữ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhìn mình trong gương, Lục Dữ phát hiện ra bản thân đã trẻ lại rất nhiều, nhưng… vẻ ngoài thật sự giống anh khi còn trẻ như đúc.
Lục Dữ vươn tay, sờ lên mặt mình, còn nghĩ đến khả năng kẻ đứng sau đã phẫu thuật chỉnh dung cho mình rồi… Nhưng mà xoa bóp một phen, dù xoa bóp thế nào, mặt mũi hay cằm đều không xô lệch…
“Được rồi, cục cưng, em biết anh đẹp rồi. Mau lên đi, không lát nữa em muộn học mất.” Cô gái đứng ngoài cửa, khoanh tay trước ngực, nũng nịu nói.
nghe Thịnh Ngọc Châu nói vậy, Lục Dữ buông tay xuống, nghiêm túc đánh răng rửa mặt, cũng không quan tâm người phụ nữ bên ngoài có đang nhìn mình chằm chằm hay không.
Sau đó, Lục Dữ như con rối gỗ bị giật dây, ăn cơm xong thì chuẩn bị đưa Thịnh Ngọc Châu ra ngoài, đi học.
“Lục Dữ, sao em cứ có cảm giác anh hôm nay… Là lạ nhỉ?” Cô gái bên cạnh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn sang.
“Đau họng.” Lục Dữ lấy lý do.
Thịnh Ngọc Châu nghe vậy cũng không hỏi thêm điều gì nữa, hôm nay có một buổi thuyết trình, cô đang bận chuẩn bị đây.
Sau khi đưa Thịnh Ngọc Châu đến trường học, nhìn ngôi trường Thanh Hoa giàu cảm giác niên đại trước mặt, ánh mắt Lục Dữ sáng lập lòe.
Qua điều tra buổi sáng, cuối cùng Lục Dữ đã ý thức được, nơi này thật sự là thập niên 80, bản thân… Sống lại rồi?
Giữa trưa, về đến nhà, nhìn em trai mình, Lục Dữ không nhịn được xúc động chảy nước mắt, nhưng rất nhanh đã bị anh đè nén xuống.
Anh ngồi trên ghế sô pha, nói chuyện phiếm với Lục Thu Hạo. Kỹ xảo nói chuyện của anh vô cùng lợi hại, khi Lục Thu Hạo chưa nhận ra điều gì khác thường, Lục Dữ đã tìm hiểu được hết những thứ mà mình muốn biết rồi.
Thịnh Ngọc Châu…
Anh cố nhớ lại cái tên này, sau đó hơi nhíu mày. Hình như trong trí nhớ của anh có người này, nhưng năm đó anh hoàn toàn không có quan hệ gì với đám người trong khu tập thể thanh niên trí thức, sao có thể nhớ rõ cô gái kiều diễm nhưng xấu tính kia?
“Lục Dữ.” Thịnh Ngọc Châu đứng chờ Lục Dữ trước cổng trường rất lâu, nhưng vẫn không thấy anh đến đón, khiến cô tức điên người. Kết quả về đến nhà, Lục Dữ đang ngồi chễm chệ trên ghế sô pha nói chuyện với Lục Thu Hạo, nhìn qua có vẻ còn rất vui…
Tiếng nũng nịu vang lên ngoài cửa, Lục Dữ nhìn qua, lập tức trông thấy cô gái xinh đẹp đang tức giận thở phì phì nhìn anh.
Lục Dữ chưa kịp hành ộng, Lục Thu Hạo đã ngượng ngùng chào một tiếng “Chị dâu” sau đó lặn mất. Khi đi còn không quên bế cả cháu trai mình theo, kinh nghiệm nói cho cậu, chuyện anh trai với chị dâu, cậu không tham gia vào vẫn tốt hơn.
Thịnh Ngọc Châu đứng trước mặt Lục Dữ, nhìn anh từ trên cao xuống, giọng nói nũng nịu mang vẻ giận dữ: “Lục Dữ! Dù anh không muốn đi đón em, cũng phải nói với em một tiếng chứ! Anh có biết em đã chờ anh trước cổng trường bao lâu không?”
Vẻ mặt kia giống như đang nhìn một kẻ phụ tình.
Lục Dữ mím môi, không nói lời nào, bởi vì, anh không biết nên trả lời ra sao với Thịnh Ngọc Châu mới thích hợp.
Thịnh Ngọc Châu lập tức nheo mắt nhìn anh, vài giây sau, sắc mặt cô thay đổi: “Anh không phải Lục Dữ?”