XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 296: Phiên ngoại 2
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:36:20
Lượt xem: 122
Khi biết tên của hai đứa nhỏ là Lục Dạ Trường và Thịnh Chiêu, cha mẹ Thịnh đều cảm thấy khó hiểu.
Sao cái tên này lại… là lạ như vậy nhỉ?
Còn Dạ Trường nữa… Không may mắn chút nào.
Nhưng Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ đều cảm thấy vô cùng thích hợp.
Đặc biệt là Lục Dữ, khi biết tên con trai mình bắt nguồn từ bài thơ tình “Đêm dài không cần ai nhắc nhở/ Nhớ em đằng đẵng trong lòng.” Tâm trạng vui sướng biết bao.
Đây là lời thổ lộ Ngọc Châu dành cho mình, sao có thể thay đổi được?
Người khác không biết cũng không sao, trong lòng anh cảm thấy ngọt ngào là đủ rồi.
Lục Thu Hạo là bé ngoan, càng không biết thế nào là tên hay thế nào là không hay, chỉ biết hai đứa cháu trai mình tên là Lục Dạ Trường và Thịnh Chiêu.
Ngày thường cha mẹ Thịnh phải đến viện nghiên cứu làm việc, Thịnh Ngọc Châu phải đi học, anh trai phải đi kiếm tiền, tuy rằng thi thoảng bọn họ sẽ thay phiên nhau nghỉ ở nhà chăm sóc bọn trẻ, nhưng đa số thời gian vẫn là Lục Thu Hạo ở bên cạnh.
Lục Dạ Trường và Thịnh Chiêu sinh đôi, nhưng một đứa giống cha, một đứa có vẻ ngoài giống mẹ. Lúc nhỏ còn không nhìn rõ lắm, đến sáu bảy tháng đã tương đối rõ ràng.
Có thể thấy cái tên Lục Dạ Trường rất hợp với anh cả, cậu bé không thích nói chuyện lắm, ngày thường chỉ ôm bình sữa nhỏ của mình, nhìn em trai chơi với chú Thu Hạo.
Thịnh Chiêu thì hiếu động, luôn thích quấn lấy Lục Thu Hạo, đòi cậu ấy chơi cùng mình. Lục Thu Hạo cũng thích chơi, hai người túm tụm vào nhau, không biết có thể hiểu được những gì đối phương nói hay không mà ngồi cả ngày không thấy chán.
Lục Thu Hạo tự nhận mình không phải người thiên vị, nhìn cháu trai cả ngồi bên cạnh mút bình sữa xem hai người chơi đồ chơi, ánh mắt lộ rõ hai chữ khát vọng, Lục Thu Hạo lại âm thầm chỉ trích bản thân một phen. Sau đó cậu bế Lục Dạ Trường bé nhỏ lên, đặt cậu bé ngồi cạnh hai người: “Dạ Trường, đây là trò xếp gỗ, đặt như thế này…”
Bé Lục Dạ Trường ngơ ngác, tròng mắt đen lúng liếng nhìn chú mình, giống như đang nói, bế cháu qua đây làm gì?
“A a ư ư…” Bé Thịnh Chiêu thích chơi cùng chú mình, nên nhìn cậu anh trai mập mạp bên cạnh không thuận mắt lắm, dám cướp chú Thu Hạo với cậu sao…
Cậu bé vung bàn tay nhỏ qua, một tay khác kéo lấy Lục Thu Hạo, giống như đang nói, chú Thu Hạo là của em.
Cố Diệp Phi
Bé Lục Dạ Trường không muốn để ý tới thằng em ngốc nghếch của mình, vụng về dịch sang bên cạnh. đưa lưng về phía bé Thịnh Chiêu, tỏ vẻ anh cũng không muốn chơi với nhóc.
Bé Thịnh Chiêu bị ghét bỏ cho rằng mình đã thắng, hé miệng cười rất tươi, vui vẻ đắc ý.
Nhìn cảnh này Lục Thu Hạo cũng luống cuống tay chân, anh em không hòa hợp như vậy sao được? Cậu là người lớn, phải có trách nhiệm hòa giải.
Vì thế, ngày tháng sau đó, bé Lục Dạ Trường cảm thấy như đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, luôn bị chú Thu Hạo ép chơi cùng, còn phải nồi trước ặt bé Thịnh Chiêu nữa…
Quá buồn bực.
Buổi tối, khi Thịnh Ngọc Châu về nhà, nhìn hai đứa nhóc trắng trẻo mập mạp, còn xinh xắn đáng yêu nhà mình, lại ôm ấp một phen.
Không biết m.á.u ghen của bé Thịnh Chiêu giống ai, cứ khăng khăng đòi mẹ mình bế trước, không được là giận dỗi.
Thịnh Ngọc Châu không phải người thiên vị, muốn bế ai thì bế người đó, còn thích trêu bé Lục Dạ Trường, cảm giác khuôn mặt nhỏ kia xụ xuống, cực kỳ giống Lục Dữ.
Không tranh thủ trêu đùa lúc còn nhỏ, lớn lên sẽ không vui nữa.
Bé Thịnh Chiêu thấy vậy, lại ghen tị chui vào lòng chú Thu Hạo, mẹ xấu xa này!
Nhưng chỉ cần Thịnh Ngọc Châu gọi một tiếng là cơn giận trong lòng cậu bé lập tức tiêu tan, lại vươn cánh tay nhỏ mum múp thịt của mình ra, đòi mẹ bế.
Lần lượt bế hai đứa nhỏ chắc nịch, Thịnh Ngọc Châu cũng mệt thở không ra hơi, càng cảm kích Lục Thu Hạo ở nhà vất vả trông hai bé con. Cô khen ngợi không tiếc lời: “A Hạo vất vả rồi.”
Lục Thu Hạo mờ mịt khó hiểu, không rõ của chị dâu. Cậu vất vả sao? Dạo này cậu làm gì vất vả nhỉ? Hình như ngoài chơi với hai đứa nhỏ ra, cậu đâu có làm chuyện gì khác?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-296-phien-ngoai-2.html.]
Cơm không cần Lục Thu Hạo phụ trách, chỉ việc cùng ăn cùng chơi với hai cháu trai, tinh lực dư thừa.
“Dạ…” Lục Thu Hạo không biết trả lời thế nào, sau khi dạ một tiếng lại quay sang chơi với bé Thịnh Chiêu đang giơ ô tô nhỏ của mình lên, ê ê a a đòi chú Thu Hạo chơi cùng.
Từ sau khi có con, Lục Dữ bắt đầu mở rộng việc làm ăn buôn bán, còn bắt đầu lấn sân sang cả mảng đồ dùng trẻ em, bao gồm cả buôn bán đồ chơi.
Ngoài nhập hàng từ Thượng Hải ra, anh còn bắt đầu xây dựng nhà xưởng. Trước đó Thịnh Ngọc Châu làm phiên dịch có quen biết với người của cục ngoại thương, có cô dắt mối, Lục Dữ đã mua được máy móc, nên dạo gần đây đều tương đối bận rộn. Vì thế thời gian ở bên bọn trẻ cũng ít đi, thi thoảng về nhà, bé Lục Dạ Trường và bé Thịnh Chiêu còn tưởng là người lạ, ê ê a a vươn tay đánh đuổi.
Lục Dữ da dày thịt béo, không ngại hai cục cưng nhỏ đánh mình, còn tởng rằng hai cậu bé đang chơi với anh, cũng vươn tay ra lắc lư tay nhỏ của con trai vài cái.
Không biết là do Lục Dữ dùng quá nhiều sức, hay do nụ cười của Lục Dữ quá khủng bố, mà dọa bé Thịnh Chiêu hoảng sợ rụt tay về, rồi òa khóc.
Lục Thu Hạo ở bên cạnh nghe thấy cháu trai khóc, đau lòng bế cháu trai lên, nhẹ nhàng vỗ về: “Ngoan, đừng khóc. A Chiêu nhà chúng ta ngoan nhất, đó là cha, đừng sợ, đừng sợ…”
Lục Thu Hạo vừa dỗ Thịnh Chiêu, vừa ghét bỏ anh trai: “Anh cứ mải đi làm không về nhà, nhìn đi, A Chiêu đã quên cả mặt anh rồi.”
Tiểu Dạ Trường ngồi ở bên cạnh mút bình sữa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cảnh tượng ấy, môi hơi trề ra, giống như muốn nói, em trai ngốc.
Nghe Lục Thu Hạo nói vậy, Lục Dữ hơi áy náy, thấy con trai không quen biết mình càng đau lòng hơn. Anh nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân một phen: “Anh biết rồi.”
Thấy anh trai đã biết lỗi, Lục Thu Hạo bế bé Thịnh Chiêu lên, nhét vào trong lòng Lục Dữ: “Vậy anh chơi với A Chiêu nhé, em đi lấy nước pha sữa bột cho bọn trẻ.”
Khi bị nhét vào lòng Lục Dữ, bé Thịnh Chiêu còn bị dọa sợ, khóc lóc không ngừng khiến Lục Dữ luống cuống tay chân. Nhưng mà, không một lúc lâu vẫn không thấy ai tới dỗ mình, chỉ có người đàn ông thối trước mắt, bé Thịnh Chiêu đành phải nghẹn ngào nín khóc.
Bé Dạ Trường ở bên cạnh nghe thấy em trai khóc, khuôn mặt đáng yêu nhăn tít lại, sững sờ một lát, cậu dùng cả tay chân bò tới gần, túm lấy ống quần Lục Dữ.
Khả năng cho rằng người đàn ông xấu xa này đang bắt nạt em trai ngốc, cậu bé lập tức vươn tay nhỏ ra, tức giận đánh Lục Dữ, miệng mắng ê a.
Ông mau thả em trai ngốc của tôi ra!
Lục Dữ cúi đầu nhìn con trai lớn phồng mang trợn má thở phì phò, cảm thấy hơi buồn cười, tay còn lại cũng bế cả Dạ Trường lên.
Với sức của Lục Dữ, mỗi tay ôm một đứa hoàn toàn không thành vấn đề.
Đây là lần đầu tiên bé Thịnh Chiêu và bé Dạ Trường, cùng ợc bế như vậy, hai cậu bé đối mặt nhau, tay bám chặt cô áo người đàn ông hư thân này.
Oa…
Tiếng mắng ê a và tiếng khóc thút thít lập tức được thay bằng tiếng cười hồn nhiên vui vẻ, hai cậu bé tò mò nhìn trái nhìn phải, không ngoan chút nào.
“Anh trai! Cẩn thận!” Lục Thu Hạo đi pha sữa bột về trông thấy cảnh tượng này, lập tức sợ hãi buông bình sữa trong tay xuống, vội vàng chạy tới đỡ hai đứa trẻ.
Cẩn thận đừng làm ngã cháu trai em…
Được Lục Thu Hạo bế xuống, bé Thịnh Chiêu còn giãy giụa không vui, tay nhỏ vỗ chú mình, miệng kêu ê a không ngừng.
Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng Lục Thu Hạo có thể đoán được nghĩa từ hành ộng của bé Thịnh Chiêu, A Chiêu… Muốn anh trai bế sao?
“Đưa anh đi.” Hình như Lục Dữ cũng đã hiểu ý của bé Thịnh Chiêu, anh vươn tay bế cậu bé lên, còn đi lại trong phòng vài vòng.
Được cha giơ lên cao, hai cậu bé vừa giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u Lục Dữ, vừa cười khanh khách, tiếng cười non nớt rất dễ nghe.
Lục Thu Hạo nhìn thôi đã sợ muốn c.h.ế.t rồi, sợ anh trai bế không vững, lỡ làm rơi mất đứa cháu nhỏ nào của mình thì phải làm sao?
Lo lắng hãi hùng đến tận khi anh trai bỏ hai đứa nhỏ xuống, cậu vội vàng nhét hai bình sữa ấm áp vào tay hai đứa cháu trai, mỗi đứa một bình, không cần tranh nhau.
“Nào, Dạ Trường, gọi chú…” Lục Thu Hạo ngồi xuống bên cạnh dỗ dành bé Dạ Trường.
Nghe thấy câu này, Lục Dữ nhướng mày, sau đó cúi đầu nhìn cậu nhóc mập mạp trong lòng mình: “A Chiêu, gọi cha nào…”