XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 295: Phiên ngoại 1
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:35:45
Lượt xem: 121
Khi Thịnh Ngọc Châu tỉnh lại, đã là ngày thứ ba.
Hai đứa bé được đặt bên cạnh giường, Lục Dữ ngồi ở đó, lo lắng nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu, không hề có ý định ra ngoài kiếm tiền.
Lục Thu Hạo thì mải ngắm hai đứa cháu nhỏ, hết ngó trái lại ngó phải, mặt đầy vui mừng, ha ha, hiện tại cậu cũng lên chức chú rồi.
Điều duy nhất khiến Lục Thu Hạo buồn rầu chính là, hai đứa cháu nhỏ này hơi nhăn nhúm, cả người còn đỏ ửng…
Có điều, cậu không nói ra suy nghĩ thật trước mặt anh trai, cũng sợ hai đứa cháu biết sẽ cho rằng mình ghét bỏ bọn chúng.
Đau… Cả người đau đớn như bị “Ngũ mã phanh thây” vậy.
Thịnh Ngọc Châu tỉnh lại với vẻ mặt đưa đám, nhìn thấy đầu sỏ gây tội Lục Dữ đang ngồi bên mép giường, cô đã không buồn nhìn lại nữa rồi.
Vừa cử động một cái, lại đau đớn không thôi. Cơn đau khiến Thịnh Ngọc Châu bừng tỉnh. Lúc này cô mới ý thức được, à, mình vừa sinh em bé.
“Ngọc Châu, em tỉnh rồi à?” Lục Dữ căng thẳng nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu, thấy cô tỉnh lại, anh vội vàng hỏi han: “Sao rồi? Trên người có chỗ nào không thoải mái không?”
Được hỏi han ân cần, nhưng Thịnh Ngọc Châu không hề muốn để ý tới Lục Dữ. Cô hừ với một tiếng, thái độ không tốt lắm: “Con đâu?”
Cô vẫn chưa được nhìn con mình đâu, cũng chưa biết là nam hay nữ… Chỉ mơ hồ nhớ, là hai đứa, một nam, còn một là…
Sinh đôi đủ trai đủ gái cũng không tệ lắm, chỉ cần sinh một lần là đủ rồi.
“Ở bên này.” Lục Dữ không quan tâm Thịnh Ngọc Châu lạnh nhạt với mình, vội vàng bế con tới trước mặt Thịnh Ngọc Châu.
Trước khi Thịnh Ngọc Châu tỉnh lại, mẹ Thịnh với y tá đã dạy anh cách bế trẻ con rồi.
Nhưng mà con còn quá nhỏ, quá mềm mại, Lục Dữ đã bế rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn lo lắng sẽ làm đứa trẻ bị thương.
Nhìn đứa trẻ trước mắt mình, ánh mắt vốn dĩ đang tràn đầy chờ mong lại có thêm vài phần ghét bỏ, cô kinh hô theo bản năng: “Sao lại xấu vậy? Có phải bị người khác tráo đổi không?”
“Không phải, không phải, đừng lo, mẹ nói, trẻ con mới sinh ra, đều như vậy, nuôi thêm mấy ngày nữa là trắng trẻo mập mạp thôi.” Lục Dữ vội vàng giải thích cho Thịnh Ngọc Châu.
Không biết có phải cảm nhận được mẹ ruột ghét bỏ mình không, đột nhiên bé con đang được Lục Dữ bế trong lòng bắt đầu khóc oe oe.
Lục Dữ vội vàng dỗ con, để bé con khỏi làm phiền Thịnh Ngọc Châu nghỉ ngơi.
Khi biết câu đầu tiên Thịnh Ngọc Châu nói là câu này, mẹ Thịnh cũng buồn cười không thôi: “Trẻ con mới sinh đều như vậy, đây là con trai ruột của con đấy, sao con lại nói thằng bé như vậy.”
Ôm hai đứa cháu ngoan, tâm trạng bà ấy vui vẻ khỏi bàn, không quan tâm đám người trong khu tập thể nói thế nào, đều không ảnh hưởng đến bà ấy.
Khi xuất viện về nhà, mẹ Thịnh nói không thể ra gió, vì thế Lục Dữ dùng chăn gấm bọc kín người Thịnh Ngọc Châu, bế cô lên xe, về nhà ở cữ.
Khi ở trước mặt người khác, Thịnh Ngọc Châu rất hờ hững với Lục Dữ. Chỉ khi có hai người, Thịnh Ngọc Châu mới chui vào lòng Lục Dữ, khóc lóc làm nũng: “Hu hu hu… Lục Dữ, sau này người ta không muốn sinh con nữa, đau quá, đau muốn chết…”
Khuôn mặt xinh đẹp đầy ấm ức, kèm theo tiếng nức nở khiến người ta thương tiếc không thôi, huống chi là Lục Dữ: Người yêu cô như mạng.
“Ừ, sau này chúng ta không sinh nữa.” Lục Dữ nói rất nghiêm túc, không phải dỗ cô, mà thật sự không muốn Thịnh Ngọc Châu phải trải qua đau đớn như vậy thêm một lần nào nữa.
Ngày thứ ba.
Thịnh Ngọc Châu phát hiện Lục Dữ không có nhà.
Anh ấy đi đâu nhỉ?
Mẹ Thịnh tức giận lườm Thịnh Ngọc Châu một cái: “Lục Dữ bỏ bê công việc làm ăn hơn nửa tháng nay rồi, không nên quay về xem xét sao? Ngoan ngoãn trông con của con đi, mẹ đi nấu canh bồ câu cho con bồi bổ sức khỏe.”
Thật ra mẹ Thịnh không biết Lục Dữ đi đâu, phát hiện Thịnh Ngọc Châu cũng không biết, trong lòng mẹ Thịnh cảm thấy không thích hợp. Nhưng sợ Thịnh Ngọc Châu nghĩ nhiều bà ấy đành tỏ vẻ như vậy.
Nếu là đi làm ăn buôn bán như trước đây, chắc chắn Lục Dữ sẽ không giấu Ngọc Châu nhà bà ấy.
Chẳng lẽ vừa mới sinh con, đã lòi đuôi cáo rồi?
Đợi đến buổi tối lục Dữ về nhà, cha mẹ Thịnh trực tiếp gọi anh qua một chuyến, như tam đường hội thẩm, giống hệt lần đầu tiên anh tới nhà ra mắt.
“Lục Dữ, Ngọc Châu nhà chúng tôi mệt c.h.ế.t mệt sống, cực khổ sinh cho cậu hai đứa con trai, cậu phải đối xử tốt với Ngọc Châu nhà chúng tôi đấy.” Cha Thịnh nói.
Lục Dữ gật đầu, anh biết rõ điểm này, vẫn luôn ghi nhớ kỹ trong lòng, cũng thể hiện ra bằng hành động thực tế.
“Hôm nay ra ngoài buôn bán à? Thời buổi này kiếm tiền không dễ dàng, con cũng vất vả rồi, trời lạnh thế này…” Mẹ Thịnh ôn hòa nói.
Cha Thịnh vẫn ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào Lục Dữ, nhưng không nhìn ra được điểm nào bất thường trên sắc mặt anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-295-phien-ngoai-1.html.]
“Đúng đấy, bây giờ trời lạnh giá, đừng đi khắp nơi nữa, cha mẹ cũng đau lòng.” Cha Thịnh tiếp lời, giọng điệu không ôn hòa như mẹ Thịnh, nhưng cũng có ý quan tâm.
Trầm mặc một lát, Lục Dữ mới rụt rè đưa qua tờ giấy khám của bệnh viện.
Cha âm Thịnh nghi hoặc nhìn Lục Dữ, không biết anh định cho bọn họ xem thứ gì. Khi cầm lấy nhìn thoáng qua, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ khiếp sợ, không thể tin nổi.
“Đây là…”
“Sao… Sao đột nhiên con lại… Đi làm phẫu thuật như vậy?”
Hai người đều giật mình, khiếp sợ đến mức ăn nói lắp bắp.
Con không đành lòng nhìn Ngọc Châu lại đau đớn vì sinh nở thêm lần nữa, phụ nữ đi triệt sản cũng ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe.” Sắc mặt Lục Dữ vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ, giống như chuyện kiểu này căn bản không phải chuyện gì to tát.
Nhất thời, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Tuy rằng trước đây cha mẹ Thịnh đã từng trông thấy hình ảnh Lục Dữ dỗ dành Thịnh Ngọc Châu, cũng từng trông thấy con gái mình xấu tính nổi giận vô cớ, nhưng đôi khi trong lòng bọn họ vẫn nghi ngờ, không biết có phải hai đứa đang diễn trò trước mặt bọn họ không.
Nhưng mà hiện tại…
Hai người hơi áy náy vì hành vi vừa rồi của mình, áy náy cộng thêm chột dạ khiến thái độ của cha mẹ Thịnh với Lục Dữ càng ngày càng tốt lên.
Bị ép phải đi nghỉ, Lục Dữ tỏ vẻ mình không sao, cơ thể rất khỏe mạnh, đáng tiếc, cha mẹ Thịnh vẫn dặn dò Lục Thu Hạo phải chăm sóc Lục Dữ cho tốt.
Thịnh Ngọc Châu hoàn toàn không biết điểm này, thời gian cô ở cữ đúng vào mùa đông, có thể trốn trong phòng, không nhất định phải tắm rửa, nếu không chắc cô thành mắm thối rồi.
Hai đứa con trai đã có cha mẹ Thịnh, Lục Dữ và Lục Thu Hạo chăm sóc, bên phía trường học cô cũng đã xin nghỉ một tháng rưỡi.
Hết ngày ở cữ, Thịnh Ngọc Châu tắm một trận đã đời, cho đến khi sạch sẽ, thơm ngào ngạt mới bằng lòng ra khỏi buồng tắm.
Lại lần nữa nhìn thấy hai bé cưng nhà mình, Thịnh Ngọc Châu phát hiện hai cậu bé đã trắng trẻo mập mạp rồi, nhìn vô cùng đáng yêu.
Cố Diệp Phi
Hai mắt cô sáng lấp lánh nhìn hai cục cưng nhà mình, vẻ ngoài là phiên bản kết hợp tinh hoa của cô và Lục Dữ, tất nhiên là cực kỳ đáng yêu rồi.
Cô ôm chặt một bé con, cười hì hì trêu đùa cậu bé.
Lục Dữ ở bên cạnh nhìn, ánh mắt hơi ghen tị. Sau đó anh cũng bế cậu nhóc còn lại lên, ngồi nhìn Thịnh Ngọc Châu đang cười rất vui vẻ.
“Lục Dữ, anh lợi hại thật đấy, nuôi con chúng ta siêu cấp đáng yêu, vừa trắng vừa mập…” Thịnh Ngọc Châu khẽ véo má hai cậu bé, thật sự khiến người ta không muốn buông tay mà.
Đáng tiếc, sinh hai đứa con trai, không có con gái.
Nếu không, có thể cùng nhau mặc váy đẹp ra ngoài, cùng nhau trang điểm…
Nhưng mà, hiện tại Thịnh Ngọc Châu sợ thật rồi, sinh con gì đó đừng bao giờ gọi tên cô nữa, một lần đã đủ khiến cô khiếp vía, chắc chắn sẽ không có lần hai.
Nếu trước đây biết sinh con sẽ đau như thế, có đánh c.h.ế.t Thịnh Ngọc Châu cô cũng sẽ không sinh.
“Là em sinh khéo.” Lục Dữ không nhận hết công lao về mình, tất cả đều là công lao của Thịnh Ngọc Châu. Từ khi bắt đầu mang thai cô đã bắt đầu chú ý đến vấn đề ăn uống, ngủ nghỉ rồi, nên thai nghi ở trong bụng phát triển rất tốt, nếu không, sinh ra sẽ không chắc nịch như vậy.
Thịnh Ngọc Châu đùa với con, Lục Dữ ngồi bên cạnh, khóe miệng cong lên, đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng, cả thế giời hòa vào yên bình hạnh phúc.
“Ngọc Châu, chúng ta vẫn chưa đặt tên cho con mình đâu.” Lục Dữ mở miệng, cha mẹ Thịnh nói, tên con cái nên giao cho người làm cha làm mẹ đặt.
Lục Dữ lại giao quyền ấy cho Thịnh Ngọc Châu, dù sao bé con cũng do cô vất vả mang thai mười tháng sinh ra.
“Đặt tên?” Thịnh Ngọc Châu không hiểu rõ lắm, nghiêng đầu tròn mắt nhìn về phía Lục Dữ, ánh mắt mang theo chút mờ mịt.
Nhất thời, cô cũng không thể nghĩ ra được cái tên nào hay.
“Đợi em nghĩ đã!” Thịnh Ngọc Châu quyết định tối nay sẽ xem từ điển, chắc chắn có thể tìm ra một cái tên hay.
“Ừ.” Lục Dữ xoa đầu con trai nhỏ nhà mình: “Con nhà chúng ta, đều họ Thịnh.”
“Hả?” Thịnh Ngọc Châu kinh ngạc nhìn Lục Dữ, một lát sau, hình như hiểu ra điều gì đó, cô mỉm cười, ôm lấy con trai mình, hôn hít một phen.
…
Buổi tối vài ngày sau.
“Lục Dữ, em nghĩ kỹ rồi, con trai chúng ta, một đứa là Lục Dạ Trường, một đứa là Thịnh Chiêu.” Thịnh Ngọc Châu dựa vào người Lục Dữ, nhẹ nhàng nói lời âu yếm.
Đêm dài không cần ai nhắc nhở
Nhớ em đằng đẵng trong lòng.*