XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 291: Hoàn chính văn (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:33:42
Lượt xem: 96
Sau khi đã ra mắt cha mẹ Thịnh, Lục Dữ với Thịnh Ngọc Châu không cần lén lén lút lút bên ngoài nữa, a… Trước đó cũng không lén lút.
Thi thoảng Lục Dữ đưa Thịnh Ngọc Châu về, còn vào nhà ngồi một lát. Lục Thu Hạo cũng đã tới nhà, khi biết đây là nhà Thịnh Ngọc Châu, cậu vô cùng kinh ngạc, nhưng không tự ti cũng không xấu hổ, ngược lại còn mừng cho Thịnh Ngọc Châu khi thấy cô không phải ở trong căn phòng chật chội giống anh em bọn họ.
“Chị Ngọc Châu, chị yên tâm, đợi em với anh trai kiếm được nhiều tiền rồi, sẽ mua căn nhà lớn…” Sau này có thể sống cùng nhau.
Chưa nói hết lời cậu đã im bặt. Hiện tại chị Ngọc Châu cũng đã có căn nhà lớn ể ở rồi.
Thịnh Ngọc Châu mỉm cười, hình như không hiểu vì sao đột nhiên Lục Thu Hạo dừng lại. Cô cổ vũ cậu ấy: “A Hạo của chúng ta giỏi như vậy, nếu chăm chỉ cố gắng, chắc chắn sẽ mua được căn nhà lớn.”
Vì tin tức Thịnh Ngọc Châu mang thai, nên dạo gần đây mẹ Thịnh đã xin viện nghiên cứu cho nghỉ, đáng tiếc, viện nghiên cứu không phê chuẩn.
Có con gái nhà ai là chưa từng mang thai?
Viện nghiên cứu chỉ cho phép mẹ Thịnh đi muộn một chút, về sớm một chút, có điều, bắt buộc phải tới nơi làm việc. Dù vậy, có đôi khi vì mải mê nghiên cứu hạng mục nào đó, bà ấy vẫn làm việc quên cả thời gian.
Vì thế, mẹ Thịnh đã không hạn chế Lục Dữ đến nhà họ Thịnh nữa, ngay cả Lục Thu Hạo, mẹ Thịnh cũng từng gặp vài lần, biết cậu bị thương trong năm rung chuyển kia, bà ấy còn thương tiếc không thôi.
Ban đầu, mẹ Thịnh còn lo lắng vì Lục Thu Hạo là kẻ ngốc, nhưng sau khi tiếp xúc bà ấy phát hiện ra, tuy tâm trí của cậu bé non nớt, nhưng lại rất nghe lời, rất hiểu chuyện, còn vô cùng chăm chỉ chịu khó, ấn tượng tốt về Lục Thu Hạo cũng tăng thêm vài phần.
Em trai bị thương, Lục Dữ không chỉ không vứt bỏ, còn nuôi dạy em mình tốt như vậy, khiến bà ấy cảm thấy Lục Dữ cũng là đứa trẻ không tệ.
Hôm nay, Thịnh Ngọc Châu mặc một chiếc váy đỏ quyến rũ, vô cùng kiều diễm. Lục Dữ thì mặc một bộ quân trang không biết kiếm từ đâu ra, khí chất mạnh mẽ, bá đạo.
“Anh trai, anh chị định đi đâu thế? Cho em theo với?” Nhìn thấy hai người định ra ngoài, Lục Dữ lập tức mở miệng.
“Không được, hôm nay chị với anh trai em phải đi chụp ảnh cưới!” Thịnh Ngọc Châu xua tay từ chối.
Hôm nay, cô định nhân tiện ra ngoài hẹn hò luôn, không muốn mang theo “Cái bóng đèn” siêu bự Lục Thu Hạo.
Việc đăng ký kết hôn không thể trì hoãn thêm, nếu không đợi khi bụng lớn rồi, chân tay sưng phù lên, khi đó mới chụp ảnh cưới thì quá xấu.
Lục Thu Hạo nghe vậy, lập tức mếu máo. Mẹ Thịnh thấy thế cười hì hì, sau đó dỗ dành Lục Thu Hạo: “A Hạo, qua đây rửa hoa quả giúp thím nào, lát nữa thím dẫn cháu ra ngoài ăn món ngon…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-291-hoan-chinh-van-1.html.]
Lục Thu Hạo bị mẹ Thịnh kéo đi, Thịnh Ngọc Châu cũng vui vẻ kéo Lục Dữ ra ngoài.
Quán chụp ảnh.
Khi nhìn thấy đôi vợ chồng son này bước vào, chủ quán không nhịn được lập tức bấm nút chụp lại. Đẹp! Đúng là như thần tiên lữ quyến!
Thịnh Ngọc Châu xem được bức ảnh đó, lập tức rửa hai tấm. Cô với Lục Dữ đẹp đôi thật đấy!
“Lục Dữ, anh xem có phải chúng ta chính là trời sinh một đôi không?” Thịnh Ngọc Châu lắc lư mấy tấm ảnh kia trước mặt Lục Dữ.
Trong bức ảnh, nữ cười xinh đẹp mê người, nam lạnh lùng bá đạo, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt đầy dịu dàng, vì trong lòng vui vẻ, khóe miệng hơi cong lên…
Hai người cầm ảnh chụp theo, vui vẻ đi đăng ký kết hôn. Đến nơi, Thịnh Ngọc Châu mới biết được một tin tức, khiến cô ngây người như sặp phải sét đánh giữa trời quang: Trên giấy đăng ký kết hôn, căn bản không cần ảnh chụp!
“Vì sao?” Thịnh Ngọc Châu không nhịn được hỏi thăm, không phải đời sau đều có ảnh chụp à? Tuy cô chưa từng kết hôn, nhưng từng thấy rất nhiều giấy đăng ký kết hôn của bạn bè, lúc ấy cô còn chê cười, cô dâu chú rể không ăn ảnh chút nào.
“Đồng chí này, nhà nước đưa ra quy định kết hôn phải lấy đăng ký kết hôn, để tiện cho việc quản lý sau này, muốn mở rộng đến tất cả mọi người. Ảnh chụp thật sự quá đắt, nhiều người không trả nổi.”
Nghe nhân viên cục Dân Chính giải thích xong, Thịnh Ngọc Châu đành phải cầm giấy đăng ký kết hôn và ảnh chụp về nhà.
Hiện tại, buổi tối Thịnh Ngọc Châu không ở lại trường học nữa, mà ngày nào cũng về nhà. Lục Dữ bận làm ăn buôn bán, thi thoảng cha mẹ Thịnh bận việc ở viện nghiên cứu không có thời gian, rất nhiều lần, đều là Lục Thu Hạo tới đón cô.
Vốn dĩ Lục Dữ định đưa đón cô mỗi ngày, nhưng buôn bán phải đi sớm về trễ, Thịnh Ngọc Châu biết chuyện, cũng bảo anh yên tâm làm ăn buôn bán. Nếu bây giờ không cố gắng kiếm tiền, sao tương lai có thể nuôi được cô? Chẳng lẽ muốn cô nuôi sao?
Lục Dữ muốn giải thích thật ra không làm chậm trễ chuyện buôn bán của anh, nhưng cô đã nói vậy anh đành giao cho Lục Thu Hạo đang giơ tay, xung phong nhận việc.
Thịnh Ngọc Châu tỏ vẻ: “Em chỉ đi học thôi, rất an toàn, đâu phải đi đánh giặc!”
“Nhưng mà, hiện giờ em…”
“Chị Ngọc Châu, có em rồi! Anh phải tin A Hạo chứ!”
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu muốn từ chối, nhưng Lục Dữ và Lục Thu Hạo đều khăng khăng muốn “Bảo vệ” cô, Lục Dữ muốn ở bên Thịnh Ngọc Châu, còn Lục Thu Hạo thì muốn tranh thủ cơ hội đưa Thịnh Ngọc Châu đi học, để nhìn ngắm phố phường xung quanh…