Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 288: Ra mắt cha mẹ vợ (3)

Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:29:34
Lượt xem: 36

 Vì căng thẳng, vì thấp thỏm, khi nói ra lời này, giọng Thịnh Ngọc Châu càng lúc càng nhỏ, còn cúi đầu không dám nhìn thẳng về phía cha mẹ Thịnh.

“Gì cơ?”

“Có thai rồi?”

Cha mẹ Thịnh đồng loạt kinh hô, không hẹn mà cùng đứng bật dậy, trợn tròn mắt nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu.

Mẹ Thịnh vốn định nổi giận, nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu như vậy, lửa giận lập tức với đi, sau đó dần dần biến thành đau lòng.

Bà ấy đến gần, ngồi xuống cạnh Thịnh Ngọc Châu, vẻ mặt dịu dàng, nhỏ giọng dỗ dành cô.

“Không sao, đừng sợ, chẳng qua là mang thai thôi mà.” Mẹ Thịnh biết chắc chắn lúc này Thịnh Ngọc Châu đang kinh hoảng sợ hãi, bà ấy là mẹ, sao có thể trút hết áp lực lên người con gái mình.

Đây không phải lỗi của Ngọc Châu, đều tại thằng nông dân chân đất kia!

Trước đây khi nghe Thịnh Ngọc Châu nói mình có bạn trai ở nông thôn, hai người cho rằng chỉ là yêu đương đơn thuần, nên không để ý quá nhiều, thật không ngờ…

Cha Thịnh mím môi, nghe mẹ Thịnh dỗ dành Thịnh Ngọc Châu, đè nén cơn giận trong lòng xuống.

“Đúng đấy, mẹ con… Nói không sai. Không phải chuyện lớn gì, đừng sợ!” Lúc này, cha Thịnh đã âm thầm tìm kiếm trong đầu các bác sĩ mà mình quen biết, tranh thủ lúc cái thai còn nhỏ, phá bỏ rồi.

Tất cả chuyện xảy ra ở nông thôn, đều không liên quan đền Ngọc Châu.

Hai người chỉ hối hận vì trước đó mình không để ý đến Ngọc Châu, cũng không hỏi thăm cẩn thận, thấy Ngọc Châu vui vẻ, thi thoảng còn kể về cuộc sống ở nng thôn, nên cho rằng khoảng thời gian đó Ngọc Châu sống không tệ.

Nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì… Chắc chắn khi ở nông thôn, Ngọc Châu đã bị người ta bắt nạt, bị người ta áp bách.

Hai người đau lòng nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, sắc mặt như muốn gánh hết mọi áp lực giúp cô ấy.

Khi nghe được lời này của cha mẹ, Thịnh Ngọc Châu còn tưởng rằng mình nghe lầm rồi. Cô ngẩng đầu nhìn về phía hai người, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Cô cẩn thận hỏi lại: “Không, không sao thật chứ? Thật sự không phải chuyện lớn sao?”

Thấy Thịnh Ngọc Châu như vậy, cha mẹ Thịnh càng đau lòng không thôi. Hai người vội vàng gật đầu, dỗ dành cô: “Đương nhiên rồi, dù thế nào, con vẫn là bé ngoan của cha mẹ.”

Nghe thấy lời này, hai mắt Thịnh Ngọc Châu lập tức sáng rực lên. Cô còn tưởng rằng trong thời đại này hành vi của cô là đồi phong bại tục, chắc chắn sẽ bị nhốt lại, bị trách mắng nữa chứ, ai ngờ lại tiến bộ như vậy.

Cố Diệp Phi

Không hổ là du học sinh từ nước ngoài về, tư tưởng tiến bộ thật.

Thấy cuối cùng Thịnh Ngọc Châu đã thả lỏng, cha mẹ Thịnh liếc mắt nhìn nhau một cái. Không sợ nữa là tốt rồi, chỉ lo Thịnh Ngọc Châu không chịu nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-288-ra-mat-cha-me-vo-3.html.]

“Mẹ đến trường học xin cho con nghỉ nửa tháng, đầu tiên con cứ ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước đã.” Mẹ Thịnh nhẹ nhàng an ủi. Phá thai, cần tĩnh dưỡng, đại khái phải nghỉ ngơi từ nửa tháng đến một tháng.

Thịnh Ngọc Châu khó hiểu, xin nghỉ nửa tháng? Nghỉ làm gì? Cô mới mang thai chưa đầy hai tháng, không đến mức ấy chứ?

Đâu phải sắp sinh…

“Sao phải nghỉ ạ?” Trong đầu nghĩ gì, cô cũng không giấu mà hỏi thẳng luôn. Hình như không rõ vì sao mẹ mình lại muốn xin nghỉ cho mình.

Cha mẹ Thịnh…

“Ngọc Châu, đứa trẻ trong bụng con… Không thể giữ lại.” Mẹ Thịnh cho rằng Thịnh Ngọc Châu không hiểu, lại nhẹ nhàng nhắc nhở: “Sau khi phá thai, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.”

Thịnh Ngọc Châu vừa nghe vậy, lập tức chấn kinh. Cô trợn tròn mắt nhìn về phía mẹ Thịnh: “Mẹ? Vì sao phải phá bỏ?”

Khi hỏi câu này, tay cô đã ôm lấy bụng mình theo bản năng, dáng vẻ cảnh giác. Lúc này cha mẹ Thịnh mới nhận ra điểm nào không thích hợp.

“Ngọc Châu, con nói cho mẹ nghe, vì sao muốn giữ lại đứa nhỏ này?” Cha mẹ Thịnh liếc nhau một cái, sau đó mẹ Thịnh lại nhìn thẳng vào Thịnh Ngọc Châu, nhẹ nhàng hỏi.

“Mẹ, đây là con của con…” Thịnh Ngọc Châu không biết vì sao cha mẹ lại như vậy, không phải vừa rồi hai người còn nói, mang thai mà thôi, không phải chuyện gì lớn à?

Đã chấp nhận rồi, vì sao còn muốn cô phá bỏ?

Mẹ Thịnh dại ra, hình như không ngờ Thịnh Ngọc Châu lại hỏi như vậy: “Đúng thế, nhưng mà… Cha đứa trẻ… Không phải con định nuôi con một mình đấy chứ? Sẽ bị người ta cười nhạo…”

Mẹ Thịnh sợ đứa trẻ sẽ không chịu nổi. Đứa trẻ không có cha sẽ bị người ta giễu cợt, bị người ta bắt nạt, bà ấy không muốn tương lai xuất hiện chuyện kiểu này.

Hơn nữa, nếu để Ngọc Châu sinh đứa nhỏ này, tương lai cô còn gả chồng thế nào?

Từ trước đến nay, mẹ Thịnh chưa bao giờ có suy nghĩ giữ con cái lại bên người mình. Gái lớn gả chồng sinh con, tương lai cũng có người bầu bạn, mình đâu thể ở bên con gái cả đời.

“Sao lại không có cha? Còn có Lục Dữ mà.” Thịnh Ngọc Châu lại suy nghĩ khác hẳn cha mẹ mình, nên giọng điệu rất thản nhiên.

Cha mẹ Thịnh:...

Có ý gì?

“Nhưng mà, thằng nhãi… Lục Dữ kia sống ở nông thôn, chẳng lẽ con muốn gả về quê sao?” Mẹ Thịnh cau mày, giọng nói không tán đồng.

“Vì sao không phải Lục Dữ tới thủ đô?” Thịnh Ngọc Châu hỏi lại, hiện tại Lục Dữ đã và đang cố gắng hết mình, cô tin không lâu nữa anh sẽ có thể đăng ký hộ khẩu ở thủ đô này.

“Lục Dữ tới thủ đô?”

Loading...