XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 286: Ra mắt cha mẹ vợ (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:28:53
Lượt xem: 50
“Đừng sợ, còn có anh…” Đây cũng là lần đầu tiên Lục Dữ trải qua chuyện này, hơn nữa cô gái trong lòng còn vừa mới thi đỗ đại học.
Nhưng anh là đàn ông, khi cô gái của mình lo lắng thấp thỏm, anh nên dũng cảm đứng ra, ví dụ như hiện tại.
Trước tiên, anh dẫn Thịnh Ngọc Châu tới bệnh viện khám. Không phải anh không tin Thịnh Ngọc Châu, mà anh cần một đáp án chính xác, có cũng tốt, không có cũng tốt, đều phải bắt tay vào chuẩn bị.
Thật ra trong lòng Lục Dữ cũng vô cùng hoang mang, anh cũng không ngờ cô sẽ mang thai…
Nhưng mà, anh không biểu lộ ra dáng vẻ bối rối của mình trước mặt Thịnh Ngọc Châu, mà bình tĩnh dẫn cô đến bệnh viện.
…
Bệnh viện.
Thịnh Ngọc Châu đã không còn hoảng loạn như ban nãy, hiện tại tuy rằng cô còn trẻ, nhưng cũng đã trưởng thành, chuyện sinh con này…
Ban đầu là hoảng loạn, bây giờ đã chuyển sang tò mò rồi. Lục Dữ vẫn luôn ở bên cạnh an ủi cô, còn xin lỗi cô.
Thịnh Ngọc Châu nhìn Lục Dữ, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Được rồi, bác sĩ vẫn chưa nói là đã có hay chưa đâu, anh căng thẳng như vậy làm gì? Hay là anh không thích?
Tuy rằng hoảng loạn, nhưng cô chưa từng hối hận, cũng không muốn Lục Dữ có suy nghĩ như vậy, cô đang mang bầu con của anh ấy đấy.
Nghe Thịnh Ngọc Châu nói vậy, Lục Dữ vội vàng giải thích: “Không phải thế, anh thích, rất thích… Chỉ lo cho em…”
Cũng sợ em không thích…
Sao Lục Dữ có thể không thích? Kết tinh của anh và người anh yêu… Khụ, người anh yêu mang thai đứa con của anh, nói anh mừng như điên cũng khng quá.
“Bụng có đau không? Có muốn ăn mơ nữa không? Lát về anh lập tức muối củ cải chua cho em.” Lục Dữ hỏi han ân cần.
Nghe Lục Dữ ân cần quan tâm, Thịnh Ngọc Châu lại lườm anh một cái, giọng giận dỗi: “Sao anh chỉ quan tâm tới bụng em thế? Không quan tâm tới em chút nào cả.”
Lục Dữ đang định nói gì đó, y tá đã gọi Thịnh Ngọc Châu vào phòng khám.
“Chúc mừng, mang thai gần hai tháng rồi, ngày thường để ý nghỉ ngơi, đồng thời…” Bác sĩ chúc mừng hai người một phen, sau đó dặn dò những việc cần chú ý.
Thịnh Ngọc Châu không nghe được bao nhiêu, bởi lúc này tự dưng cô cảm thấy mệt mỏi rã rời, còn hơi buồn nôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-286-ra-mat-cha-me-vo-1.html.]
Thấy Thịnh Ngọc Châu khó chịu như vậy, Lục Dữ lại đau lòng không thôi. Anh vừa ghi nhớ lời dặn của bác sĩ, vừa hỏi bác sĩ có phải cô ăn nhầm thứ gì nên mới buồn nôn hay không…
Thịnh Ngọc Châu biết tình trạng hiện giờ của mình là nôn nghén, thấy Lục Dữ hỏi câu thiếu kiến thức như vậy, còn cho anh một ánh mắt xem thường.
Bác sĩ khẽ cười giải thích cho Lục Dữ, đồng thời bảo anh chuẩn bị cho cô vài món đô chua, cũng dặn phải tránh những món có tính hàn, ăn nhiều dễ sinh non…
Nghe vấn đề nghiêm trọng như vậy, Lục Dữ lập tức hối hận vì mình không mang theo giấy bút để ghi chép lại.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lục Dữ che chở Thịnh Ngọc Châu vô cùng cẩn thận.
Nhìn anh căng thẳng đỡ mình, Thịnh Ngọc Châu không vui lắm, cho rằng vì đứa trẻ trong bụng, Lục Dữ mới đối xử tốt với mình như vậy, Cô phụng phịu, hừ một tiếng, rồi gạt bay tay Lục Dữ ra. Khiến Lục Dữ lại mờ mịt một lúc lâu.
“Làm sao vậy? Không thoải mái à?” Điều duy nhất Lục Dữ có thể nghĩ đến chính là điều này.
“Hừ! Lần trước gặp mặt sao không thấy anh quan tâm em như vậy, anh chỉ quan tâm đến đứa trẻ trong bụng em thôi!” Thịnh Ngọc Châu biết bản thân làm vậy là không đúng, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn ấm ức.
“Sao có thể.” Lục Dữ cảm thấy oan uổng không thôi, lần trước không phải vì đang ở chỗ đông người sao? Còn phòng trọ thì hơi nhỏ, Lục Thu Hạo còn ở đó, không thích hợp để thân mật…
“Anh… Lúc nào anh cũng quan tâm em mà.” Lục Dữ nắm lấy tay Thịnh Ngọc Châu, nhẹ nhàng dỗ dành.
Biết vì sao Thịnh Ngọc Châu buồn nôn rồi, Lục Dữ lại tới gia đình trước đó mình mua quả mơ chua cho cô, bởi vì không có ai mua, nên người đó đã không hái em ra chợ bán nữa rồi.
Khi nghe thấy Lục Dữ nói tới để mua quả mơ, ông bác kia còn kinh ngạc. Nghe nói là mua cho vợ mình, ông ấy còn cảm thấy cậu thanh niên này không tệ.
Lúc đó Thịnh Ngọc Châu đứng ngay ngoài cửa đợi Lục Dữ ra ngoài. Khi nhìn thấy túi mơ nặng trĩu trong tay anh, nụ cười tươi tắn trên môi khiến khuôn mặt cô sáng bừng lên.
“Lục Dữ, mau rửa cho em mấy quả.” Hình như Thịnh Ngọc Châu đã quên mất cuộc tranh cãi vừa rồi, lại nhanh chân bước tới làm nũng Lục Dữ.
“Ừ.” Lục Dữ bỏ túi đựng mơ sang bên cạnh, không cho Thịnh Ngọc Châu xách, xoay người, vào nhà bác trai kia rửa nhờ mấy quả mơ.
Nước giếng ở thủ đô không phải dùng thùng đi xách về từ giếng nước tập thể, chỉ cần dùng tay ấn cần bơm thủy áp vài cái, là có nước chảy ra ngay.
Bác trai vừa kiếm được mấy đồng tiền lẻ, thái độ vô cùng thân thiện: “Dùng đi!”
Cố Diệp Phi
Trong lòng còn nói thầm, thời buổi này ít người nuông chiều vợ mình như vậy. Nhưng mà khi trông thấy Thịnh Ngọc Châu đứng bên ngoài chờ đợi Lục Dữ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh nổi kia, bà ấy lại trầm mặc. Ừm, khó trách thằng nhóc này lại chiều vợ như vậy.
Nếu đổi lại là ông ấy… Khụ khụ!