XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 285: Mang thai?
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:28:36
Lượt xem: 86
Trong khu tập thể, vì Thịnh Ngọc Châu không làm gia sư nữa, thím Cúc đã cực kỳ hối hận. Vì vậy, bà ấy còn tới tìm Thịnh Ngọc Châu vài lần, kết quả Thịnh Ngọc Châu đều lấy lý do từ chối, nói thế nào cũng không đồng ý tiếp tục dạy thêm cho Lâm An Ca.
Sau vài lần bà ấy cũng bực mình: “Ích kỷ thật đấy, đều là người trong khu tập thể, giúp nhau một chút thì đã sao…”
Rất nhanh người trong khu tập thể đều biết chuyện này, nhất là mấy hộ có con trai đi học ké ở nhà thím Cúc hôm trước, bọn họ đều vô cùng chướng mắt hành vi hẹp hòi này của Thịnh Ngọc Châu.
“Hừ, ích kỷ thật, không biết học từ ai.”
“Còn không phải sao, chúng ta là xã hội chủ nghĩa, lại học theo đám tư bản chủ nghĩa kia, cứ mở miệng ra là tiền!”
“Nếu không phải bây giờ đã dẹp bỏ Cách Ủy Hội, tôi đã tới Cách Ủy Hội cử báo cô ta rồi.”
“Hừ! Còn năm đồng một tiếng, may mà con trai tôi không muốn học. Nghe thằng bé đi học về nói, có gì ghê gớm đâu, toàn dạy mấy cái vớ vẩn!”
“Đúng đấy, con trai tôi về cũng nói như vậy. Căn bản dạy rất kém, có lẽ… Có lẽ chỉ biết tự học thôi, không biết cách dạy người khác!”
“Nói cũng có lý. Khả năng Cúc Tử kia bị lừa rồi, nói không chừng do An Ca nhà bà ấy có sẵn thiên phú môn tiếng Anh trong người…”
Một đám người túm tụm lại nói xấu Thịnh Ngọc Châu, một phần là vì ghen ghen, phần còn lại là vì chột dạ, cảm thấy Thịnh Ngọc Châu không tiếp tục dạy bù cho Lâm An Ca là vì bọn họ.
Nhưng thím Cúc không dễ bị che mắt như vậy, bà ấy hừ một tiếng với đám người kia: “Nếu không phải tại các bà tiếc tiền, muốn học ké miễm phí, thì đâu đến nông nỗi này?”
Những người khác nghe bà ấy nói xong, sắc mặt đều không vui lắm.
“Tôi nói không đúng sao?” Thím Cúc khinh bỉ một câu, rồi xoay người rời đi. Sau này không bao giờ bị bọn họ lừa dối nữa, quá đáng giận.
Đúng lúc nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu về nhà, thím Cúc lập tức chạy qua, xin lỗi Thịnh Ngọc Châu.
Thịnh Ngọc Châu đã quên chuyện này rồi, nghe xong cô buồn cười không thôi: “Không sao đâu thím, cháu không dạy bù nữa là vì thành tích của An Ca đã không cần học bù rồi, sao có thể giống như bọn họ nói.”
Nghe Thịnh Ngọc Châu khen con gái mình, tâm trạng của thím Cúc tốt lên rất nhiều. Bà ấy còn hỏi thăm Thịnh Ngọc Châu dạo này đang bận gì thế.
“Gần đây cháu đang làm phiên dịch cho cục xúc tiến đầu tư.” Là công việc có thể khoe khoang với người khác.
“Ngọc Châu giỏi thật đấy!” Xem ra học giỏi tiếng Anh cũng rất hữu dụng.
Nói chuyện một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Thịnh Ngọc Châu cười nói: “Phải rồi thím Cúc, củ cải chua lần trước của nhà thím ăn ngon lắm.”
“Hả? Cháu cũng thích ăn à? Không phải thím khoe khoang đâu, nhưng món củ cải muối chua đó chính là tay nghề gia truyền của nhà thím đấy…” Nhắc tới sở trường của mình, thím Cúc lại bắt đầu khoe khoang.
“Thím khéo tay quá, làm có khó không thím?” Không phải Thịnh ngọc Châu không muốn mua sẵn, mà cô nghĩ lỡ lúc mình thèm ăn lại không ai bán th phải làm sao? Học được rồi, có thể tự làm tự ăn…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-285-mang-thai.html.]
Thím Cúc được khen cười tươi như hoa, xem đi, hai vợ chồng nhà họ Thịnh là nhân viên của viện nghiên cứu, nhưng có những việc còn không giỏi bằng bà ấy đâu.
Sau đó bà ấy tươi cười hớn hở chỉ dạy từng bước cho Thịnh Ngọc Châu, Thịnh Ngọc Châu cũng biết thím Cúc là người ưa nịnh, vì thế lại nói thêm rất nhiều lời hay.
Khi tạm biệt Thịnh Ngọc Châu quay về nhà mình, thím Cúc còn nói với con gái ột câu: “Hôm nay mẹ đã nói chuyện tử tế với chị Ngọc Châu của con rồi, còn dạy chị ấy muối củ cải chua nữa, đừng nói mẹ lại chiếm lợi của chị Ngọc Châu nhà con…”
Thịnh Ngọc Châu không biết Lâm An Ca đã nói gì với thím Cúc sau lưng mình, nên thím Cúc mới thân thiện với cô như vậy.
Sau khi về nhà, mới phát hiện ra… Trong nhà không có củ cải, cũng không có dấm.
Được rồi, để mai đi mua vậy.
Ngày hôm sau, khi đến tìm Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu còn khoe khoang với Lục Dữ mình được các thím trong khu tập thể yêu thích thế nào, tay nghề gia truyền cũng sắp truyền hết cho cô rồi đó.
“Lục Dữ, anh muối củ cải chua cho em nhé.” Thịnh Ngọc Châu nũng nịu đẩy việc sang cho Lục Dữ, bởi cô biết bản thân không có năng khiếu trong chuyện nấu nướng kiểu này.
“Ừ.” Lục Dữ nghiêm túc lắng nghe, khi Thịnh Ngọc Châu làm nũng, anh không nhịn được hôn cô một cái.
“Mấy ngày tới em đừng uống nước lạnh, sắp đến tháng rồi đó, đừng để bị đau bụng, biết chưa?” Bạn trai hệ cha già lại lần nữa online, anh không thể ở bên chăm sóc cho cô, chỉ có thể dặn Thịnh Ngọc Châu tự chăm sóc chính mình.
Nghe thấy câu này, cuối cùng Thịnh Ngọc Châu mới nhớ tới dạo gần đây hình như mình đã xem nhẹ điều gì.
Cố Diệp Phi
Kỳ kinh nguyệt của cô mãi chưa tới!!!
Từ tháng chạp năm trước đến bây giờ… Đã gần hai tháng rồi…
Hình như nghĩ tới chuyện đáng sợ gì đó, sắc mặt Thịnh Ngọc Châu lập tức trắng bệch ra. Cô ngẩng đầu, kinh hoảng nhìn về phía Lục Dữ.
Bàn tay trắng nõn khẽ kéo góc áo anh, khuôn mặt lo lắng mang chút căng thẳng: “Lục Dữ, hình như…. Hình như hai tháng rồi em chưa có kinh nguyệt, phải làm sao bây giờ?”
Lục Dữ không hiểu vấn đề này, anh chỉ biết tới ngày đó không được chạm vào đồ lạnh nếu không sẽ đau bụng…
“Hình như em… Nếu em mang thai, thì phải làm sao?” Trước đây cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bây giờ khả năng gặp phải lập tức luống cuống không thôi.
Cô… Cô phải ăn nói thế nào với cha mẹ mình đây…
Còn Lục Dữ, khi thấy sắc mặt Thịnh Ngọc Châu đột nhiên trắng bệch, còn tưởng rằng kỳ kinh của cô đã tới, đang định đi đun nước nóng cho cô.
Nhưng nghe câu tiếp theo của Thịnh Ngọc Châu, đầu óc anh cũng trống rỗng, sững sờ ngay tại chỗ. Khi lấy lại tinh thần, ánh mắt đã nhìn xuống bụng Thịnh Ngọc Châu rồi.
Mang thai?
Cảm xúc đầu tiên dâng lên trong lòng là mừng như điên, nhưng sau khi mừng rỡ qua đi, anh lại ý thức được hiện tại chưa đúng lúc. Nhìn Thịnh Ngọc Châu lo lắng, hoảng hốt như vậy, dường như nghĩ tới điều gì đó, môi anh mím lại, khẽ ôm lấy cô.