XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 278: Gặp lại (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:21:56
Lượt xem: 66
Phía bên này, sau khi thuê được nhà, Lục Dữ bắt đầu ra ngoài tìm kiếm cơ hội kinh doanh.
Lục Thu Hạo rất ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi, không nằng nặc đòi đi theo, còn chủ động gánh vác công việt lặt vặt trong nhà, cũng không hỏi thăm vì sao không thấy chị Ngọc Châu đâu.
Mỗi ngày Lục Thu Hạo đều nói với bản thân: Anh trai phải ra ngoài từ sáng sớm, khi về đã rất mệt rồi, A Hạo phải ngoan, phải hiểu chuyện.
Sau khi tìm hiểu thị trường vài ngày, cuối cùng Lục Dữ đã quyết định sẽ buôn bán thứ gì rồi.
“Anh, em có thể đi cùng anh khng?” Mấy ngày qua Lục Thu Hạo đều ở nhà chờ đợi anh trai về, trong hoàn cảnh lạ nước lạ cái này, cậu cũng khng dám ra ngoài, nhưng ở nhà một mình thật sự rất buồn chán.
Thấy ánh mắt Lục Dữ nhìn qua, Lục Thu Hạo vội vàng thề thốt: “Anh, em hứa sẽ nghe lời mà! Hơn nữa, em… Em còn có thể giúp đỡ anh.”
...
Lúc Thịnh Ngọc Châu ra khỏi thư viện, cô đang chuẩn bị nhìn xem có thứ gì thích hợp để mua gửi cho hai anh em Lục Dữ và Lục Thu Hạo không, thì bỗng dưng cô nhìn thấy hai bóng hình vô cùng, vô cùng quen thuộc trên đường cái.
Cố Diệp Phi
Nhất thời, Thịnh Ngọc Châu còn tưởng mình nhìn lầm rồi, cô khẽ dụi mắt vài lần, sau đó mới nhận ra, thứ mình nhìn thấy không phải ảo giác.
Mang theo cảm giác kinh ngạc bước tới gần, lúc này Thịnh Ngọc Châu mới nhận ra Lục Dữ và Lục Thu Hạo đang bán hàng, hình như là quần áo?
Với dáng vẻ trầm mặc kiệm lời kia của Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu thật sự không nghĩ ra anh có thể buôn bán thứ này, nhìn tình hình hiện tại, có vẻ buôn bán cũng không khả quan lắm.
Thịnh Ngọc Châu không nghĩ nhiều, lập tức vén tóc ra sau tai, bước đến, cười vô cùng xán lạn, bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ: “Chị gái, chị xem quần áo chỗ chúng em đi, đều là…”
Giọng nói vừa vang lên, Lục Dữ và Lục Thu Hạo đều há hốc mồm ngẩng ầu nhìn lên.
Lúc này, ánh mắt Thịnh Ngọc Châu không hề đặt trên người hai anh em ngốc nghếch kia, mà vui sướng nhiệt tình giới thiệu hàng hóa cho khác hàng đứng xung quanh. Vừa nói cô vừa giơ quần áo lên, còn so sánh với hàng trong Cung Tiêu Xã, giống như không mua là phí của trời vậy.
Trước đó, khi đến nhà máy nhập hàng Lục Dữ đã mặc cả rồi, bây giờ cũng xác định đi theo con đường lấy lãi ít để đẩy mạnh tiêu thụ, lãi ít nhưng bán được nhiều, còn hơn là bán đắt lại không bán được.
Dưới tài ăn nói của Thịnh Ngọc Châu, doanh thu tăng cao chóng mặt. Cô quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông vẫn đang thất thần, nhướng mày nhắc nhở: “Còn thất thần gì đó? Thu tiền đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-278-gap-lai-2.html.]
Lục Dữ hơi chột dạ, bởi anh đã tới thủ đô lại chưa từng liên lạc với Thịnh Ngọc Châu. Anh chỉ nghĩ… Đợi bản thân cố gắng, có chút tương lai rồi, như vậy mới có thể khiến người khác không khinh thường cô ấy.
Nếu không, người khác sẽ châm chọc, nói cô gả cho một thằng nhà quê chân đất…
Thịnh Ngọc Châu cũng không biết hai anh em Lục Dữ đã tới thủ đô bao lâu rồi, lúc này cũng không rảnh nói chuyện tình cảm yêu đương với anh, tập trung vào bán quần áo mới là quan trọng nhất.
Dưới sự giúp đỡ của Thịnh Ngọc Châu, cuối cùng đã bán được quá nửa số quần áo, được người đẹp như Thịnh Ngọc Châu khen ngợi, đám phụ nữ kia đều vô cùng vui vẻ, cũng coi như một loại hư vinh nhỉ?
Buổi trưa, đến giờ thu quán. Vốn dĩ Lục Dữ định ăn mấy cái bánh bao cho qua bữa, hoặc là mua một xuất cơm bụi là xong.
Nhưng bây giờ lại không được.
“A Hạo, dọn đồ thôi.” Lục Dữ nói với Lục Thu Hạo, sau đó hai anh em bắt đầu thu dọn đồ đạc bỏ vào trong bao tải.
Nhìn quầng thâm dưới mắt hai anh em, Thịnh Ngọc Châu hơi đau lòng. Cô cũng bắt tay vào thu dọn hàng hóa giúp hai người, suốt cả quá trình đều không nói câu nào, làm Lục Dữ tưởng rằng Thịnh Ngọc Châu đang giận mình, khiến anh cũng không dám mở miệng. Sau khi thu dọn xong, Lục Dữ đứng yên tại chỗ, khuôn mặt sắc bén hơi vô thố.
“Đi thôi, đi ăn cơm trước đã.” Trong khoảng thời gian này Thịnh Ngọc Châu kiếm được không ít tiền, mời hai anh em đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa không phải vấn đề lớn, nếu không thì ra quán ăn vỉa hè ăn cơm trưa cũng được.
“Trưa nay A Hạo muốn ăn gì? Ăn cơm, ăn mì hay ăn hoành thánh?” Thịnh Ngọc Châu nhìn về phía bạn nhỏ bên cạnh, giọng nói vẫn ấm áp như trước kia, nghe hình như không hề tức giận.
Phát hiện ra điểm này, thấp thỏm trong lòng Lục Dữ lại vơi đi đôi chút, anh nhanh chân hơn bước đến bên cạnh đi sóng vai với Thịnh ngọc Châu.
Nhìn Lục Dữ như con husky ngốc nghếch đang cố lấy lòng chủ nhân, đúng là cơn giận trong lòng Thịnh Ngọc Châu vơi đi rất nhiều. Ở bên Lục Dữ lâu như vậy, trong đầu Lục Dữ nghĩ thế nào, cô có thể đoán ra được đại khái.
Chính vì đoán được, nên trong lòng Thịnh Ngọc Châu mới thầm mắng một câu ngu ngốc.
“Ăn hoành thánh!” Lục Thu Hạo vui vẻ kêu lên, trước kia cậu mới được ăn có hai lần khi anh trai dẫn cậu lên thị trấn, trong lòng vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Sau khi nói xong, cậu lại hơi chần chừ nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu: “Có… Có phải rất đắt không ạ?”
Lục Thu Hạo không muốn vì mình mà Thịnh Ngọc Châu phải tiêu tốn nhiều tiền, ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức đau lòng.
“Đương nhiên là không đắt rồi.” Hiện tại Thịnh Ngọc Châu chính là phú bà có trong tay không ít tiền đó.