XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 270: Mẹ Lê làm loạn (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:18:21
Lượt xem: 60
“Mày… Nói bậy, sao Thừa Du nhà tao có thể là người như vậy…”Bị nói không gửi đồ cho con trai, mẹ Lê hơi chột dạ, giọng nói cũng yếu đi nhiều.
Ngữ điệu vừa yếu đi, khí thế lập tức giảm xuống hai ba phần.
Thấy thế, Thịnh Ngọc Châu biết ngay mình nói đúng rồi. Cô nhìn về phía đám người đang đứng vây xem xung quanh, nói tiếp: “Ở rể nửa năm, con gái nhà người ta mang thai rồi, sao bọn họ có thể đồng ý cho Lê Thừa Du tham gia thi đại học?”
“Các chú các thím, mọi người cứ nghĩ mà xem, sao người trong thôn có thể không lo lắng, nếu đồng chí Lê Thừa Du thi đỗ đại học, trở về thành phố sau đó không quay lại nữa, vậy chẳng phải cuộc đời con gái nhà bọn họ đều bị hủy hoại sao?”
Thịnh Ngọc Châu nói ra lời này, các thím có mặt đều gật đầu, con gái đã gả chồng kết quả người đàn ông kia chạy mất, chẳng phải bị hủy hoại cả đời thì là gì?
Hiện tại, mọi người vẫn còn mang theo tư tưởng bảo thủ, không nhiều người nghĩ đến vấn đề tái giá, lấy chồng theo chồng, chồng c.h.ế.t theo con, ai gả chồng không phải chuyện cả đời?
Nhìn thấy người vây xem đã bắt đầu xuôi theo ý Thịnh Ngọc Châu, còn tán đồng lời Thịnh Ngọc Châu nói, mẹ Lê vừa nghẹn lời vừa phẫn nộ.
“Mày nói láo, sao Thừa Du nhà tao có thể ở rể trong thôn? Mẹ nó, mày dám làm nhục thanh danh của Thừa Du nhà tao à?” Mẹ Lê tức giận muốn xông lên đánh cho Thịnh Ngọc Châu một trận.
Mẹ Thịnh thấy vậy, vội vàng tiến đến, che chắn Thịnh Ngọc Châu ở phía sau. Bà ấy hất hàm, vẻ mặt kiêu ngạo, khí thế ngất trời: “Hừ! Thằng nhãi con kia nhà bà, cũng xứng để Ngọc Châu nhà tôi bôi nhọ sao? Hơn nữa, nếu bà nghi ngờ thì đến phòng giáo dục tố cáo đi, đứng đây chửi đổng như người đàn bà đanh đá thì có ích lợi gì?”
Thịnh Ngọc Châu đứng sau lưng mẹ mình, cảm thấy bóng lưng của mẹ cũng dày rộng vô cùng…
Có thanh niên bị khuôn mặt xinh đẹp của Thịnh Ngọc Châu mê hoặc, mong muốn thể hiện bản thân trước mặt cô, cũng đứng ra ngăn cản mẹ Lê: “Đúng đấy, Lê Thừa Du nhà thím làm ra chuyện đáng xấu hổ, thím còn muốn bao che không cho người khác biết à?”
Cố Diệp Phi
“Trước đây tôi đã thấy thằng nhãi Lê Thừa Du kia không vừa mắt rồi, chắc chắn vì nó không phải người tốt.”
“Đã gãy chân ở rể nhà người ta rồi còn muốn chạy, thứ gì chứ?”
Lê Thừa Du từng là người rất được đám con gái trong khu tập thể hoan nghênh, cho nên không ít nam sinh ghen ghét và oán hận Lê Thừa Du, hiện tại thấy Lê Thừa Du thất thế, sao bọn họ có thể không bỏ đá xuống giếng một phen?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-270-me-le-lam-loan-2.html.]
Thấy mẹ Lê bị kéo ra ngoài, như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên Thịnh Ngọc Châu lớn tiếng nói với mẹ Lê: “Thím Lê, vì bất mãn gia đình người ta không cho mình thi đại học, Lê Thừa Du đã châm lửa đốt nhà người ta rồi, sau đó đã bị bắt vào tù rồi.”
Lời này vừa vang lên, tất cả mọi người đang đứng vây xem đều không nhịn được kinh hô thành tiếng, bọn họ vừa nghe thấy điều gì vậy? Lê Thừa Du đốt nhà người ta, bị bắt vào tù rồi?
“Nói bậy, mày nói bậy! Thịnh Ngọc Châu, mày là đồ mất dạy, đừng mong có thể bôi nhọ Thừa Du nhà tao!” Mẹ Lê vẫn lớn tiếng phản bác, không chịu tin vào sự thật, đáng tiếc không ai nghe bà ta nói.
Thịnh Ngọc Châu lắc đầu: “Cháu nói bậy thì có ích lợi gì? Chỉ cần mọi người đi điều tra một chút là có thể biết rõ sự thật thôi mà. Nói bậy, chẳng phải khiến mọi người chê cười cháu sao?”
“Đúng thế, đồng chí Thịnh Ngọc Châu tốt bụng nhắc nhở thím Lê, ai ngờ bà ta lại không biết điều như vậy.”
“Đồng chí Thịnh Ngọc Châu, lâu rồi không gặp. Không ngờ cô giỏi thật đấy, có thể thi đỗ Thanh Hoa…”
Đám thanh niên vẫn chưa có bạn gái thấy Thịnh Ngọc Châu quyến rũ như vậy đều nảy lòng xuân, bắt đầu mở miệng xum xoe, như khổng tước xòe đuôi ý đồ thu hút sự chú ý của cô.
Sao thím Cúc có thể cho bọn họ được như ý, Thịnh Ngọc Châu còn phải đến nhà dạy kèm cho An Ca đó!
“Này này, nhường đường chút! Cậu này tránh ra! Ngọc Châu, đến nhà thím nào.” Thím Cúc vô cùng khách sáo kéo Thịnh Ngọc Châu đi về phía nhà mình.
Thấy thím Cúc kéo Thịnh Ngọc Châu đi như vậy, đám thanh niên kia nhớ đến con trai thứ hai nhà thím Cúc… Không phải là… Cô ấy bắt đầu xem mắt rồi chứ?
Nghĩ đến tác phong mạnh mẽ của thím Cúc, cũng tương tự mẹ già nhà mình… bọn họ lập tức xoay người quay về. Đồng chí Thịnh Ngọc Châu xinh đẹp quyến rũ thì làm sao? Có người còn không tìm được vợ xinh đẹp như vậy đâu.
Hơn nữa, đồng chí Thịnh Ngọc Châu còn là sinh viên đại học Thanh Hoa đó, lợi hại hơn các cô gái khác nhiều.
Trước đây, vì vẻ ngoài kiều diễm của Thịnh Ngọc Châu, không bà thím nào trong khu tập thể muốn cưới cô về nhà làm con dâu, cho rằng con gái xinh đẹp như vậy thường không an phận.
Thân là con trai, bọn họ không thể đối đầu với cha mẹ mình, hơn nữa khi đó Thịnh Ngọc Châu chỉ thích Lê Thừa Du, bọn họ tự biết bản thân không có cơ hội. Nhưng bây giờ thì khác, Lê Thừa Du đã ở rể nhà nông, còn vì chuyện thi đại học đốt nhà người ta đã vào tù rồi. Lúc này không tranh thủ cơ hội, chẳng lẽ đợi cho người khác hái mất đóa hoa phú quý này sao?