XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 268: Trả lại con trai cho tao
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:17:44
Lượt xem: 59
Mẹ Thịnh giở giọng âm dương quái khí, khiến sắc mặt thím Cúc đen xì.
Thịnh Ngọc Châu cũng gật đầu: “Thím Cúc có thể đi mời người khác mà, rất nhiều bạn học của cháu lấy giá gia sư tương đối rẻ.”
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu bày ra dáng vẻ thìm cứ đi đi, cháu không cần, khiến thím Cúc hụt hẫng không thôi, bà ấy hiểu rõ một điều, của rẻ là của ôi.
Chuyện Thịnh Ngọc Châu thi đại học được điểm tuyệt đối môn tiếng Anh đã lan truyền khắp khu tập thể, mọi người đều biết là do cô có cha mẹ từng đi du học nước ngoài, nhưng…
Năm đồng một tiếng, thật sự quá đắt.
“Thím Cúc, còn chuyện gì khác không? Nếu không còn chuyện gì nữa, cháu đi trước đây, cháu phải ra ngoài một chuyến.” Nhìn thím Cúc ấp úng ngồi tại chỗ, Thịnh Ngọc Châu cũng không có hứng thú tiếp chuyện với bà ấy.
Sao cô không biết trong đầu đám người này nghĩ gì? Chẳng qua là muốn Thịnh Ngọc Châu cô làm cu li miễn phí cho bọn họ mà thôi, nhưng mà chuyện tốn công tốn sức lại không kiếm được tiền kiểu này, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Cô còn đang muốn tranh thủ thời gian vừa bắt đầu cải cách này kiếm một khoản tiền để mua nhà cho tiên sinh Ốc Đồng sống ở thủ đô, an cư lạc nghiệp đây…
“Đừng đừng đừng, nhưng mà… Ngọc Châu này, cái giá đấy hơi đắt, có thể giảm giá một chút không?” Nghe nói, hiện tại học đại học không cần nộp học phí, ngược lại còn được nhà nước trợ cấp gì đó,
Thím Cúc cũng muốn cho con gái mình vào đại học, không cần Thanh Hoa Bắc Đại, chỉ cần một trường bình thường thôi là được rồi!
“Thím cũng biết đấy của rẻ là của ôi, cháu chỉ phụ trách riêng môn tiếng Anh thôi, nhưng biết đâu tương lai An Ca thi được điểm cao môn tiếng Anh, hơn người khác ba bốn mươi điểm, như thế khác nào cao hơn ba bốn mươi vạn người, thím nói xem có đúng không?”
Thịnh Ngọc Châu lại chọc đúng nỗi đau của thím Cúc: “Nhưng mà nếu thím không nỡ bỏ tiền thì thôi, thật ra thành tích của An Ca cũng không tệ lắm.”
Nghe những lời này của Thịnh Ngọc Châu, thím Cúc lại do dự, một tiếng… Có thể học được bao nhiêu nhỉ? Nhưng thành tích của An Ca quá bình thường, không biết bạn học khác của con bé có học thêm không nhỉ?
“Vậy học thử hai ngày trước nhé, được không?”
“Được, thứ bảy này cháu được nghỉ, một ngày dạy hai tiếng vào buổi sáng, chia thành hai tiết học, mỗi tiết một giờ, giữa giờ nghỉ ngơi mười phút, nếu thím đồng ý thì lát nữa cháu sẽ qua đó.”
Một ngày mất mười đồng, một tuần hai mươi đồng, một tháng chính là tám mươi đồng đó, còn phải xem thím Cúc có nỡ bỏ tiền hay không.
“Được!” Thím Cúc cũng muốn xem người thi được điểm tuyệt đối môn tiếng Anh này dạy dỗ thế nào, nhưng bà ấy vẫn châm chước: “Nhưng thím phải nói trước, thành tích không tiến bộ phải trả lại tiền đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-268-tra-lai-con-trai-cho-tao.html.]
“Chị Cúc, chị nói vậy sao nghe được, khi Ngọc Châu dạy học chỉ có thể ở bên cạnh cùng nghe, Ngọc Châu nhà tôi bỏ công sức ra dạy học kiếm tiền, ai biết chị có vì mấy đồng tiền ấy mà cố ý bảo con gái chị thi điểm thấp hay không?”
Mẹ Thịnh biết dạo này Ngọc Châu đang thích kiếm tiền, tuy rằng không biết nguyên do, bà ấy cho rằng có thể vì khi sống ở nông thôn không có tiền trong tay cô từng phải chịu khổ, bà ấy từng hỏi một lần, nhưng không nhận được câu trả lời của Thịnh Ngọc Châu, sau đó cũng không ép hỏi nữa.
Hiện tại, nghe thấy lời này của thím Cúc, mẹ Thịnh nói thẳng luôn không thèm khách sáo: “Ngọc Châu nhà tôi đâu thiếu chút tiền lẻ này, nếu như vậy, thà con bé đi dịch tạp chí còn hơn!”
Thím Cúc trầm mặc vài giây, sau đó nói: “Vậy cũng được, để tôi về thương lượng với chồng tôi đã.”
“Cũng được, nhưng nếu trả lời quá muộn lúc đó Ngọc Châu nhà tôi nhận lời dạy thêm cho con nhà người khác rồi, khả năng sẽ không rảnh lo cho An Ca nhà chị đâu, chị phải thứ lỗi đó!” Mẹ Thịnh trả lời giúp Thịnh Ngọc Châu.
Nghe thấy lời này, thím Cúc hơi sốt ruột, nếu bị người khác đi trước một bước, bà ấy sẽ hối hận c.h.ế.t mất.
“Thím có thể nghe thử trước một tiết, nếu thấy ổn, thì quyết định thuê cháu dạy kèm cho em nó cũng được.” Thịnh Ngọc Châu suy nghĩ một lát, cảm thấy năm đồng một tiếng cao hơn phiên dịch tài liệu nhiều.
Nếu thím Cúc thành tâm, cô sẽ dốc lòng dạy dỗ.
“Được, bây giờ đi luôn.” Thím Cúc muốn xem cô giảng bài thế nào trước, nếu thấy không ổn, vậy thì bỏ qua.
“Được.” Thịnh Ngọc Châu nhủ thầm, xem đi, học thức vẫn rất hữu dụng đó, người trong khu tập thể này đều là cán bộ hoặc nhân viên nghiên cứu, trong tay đều tương đối rủng rỉnh.
Cô dạy một tiếng năm đồng, nếu sáng dạy hai tiếng chiều dạy hai tiếng, một ngày sẽ kiếm được hai mươi đồng, một tháng là sáu trăm đồng đó… Chỉ nghĩ đến thôi cũng hưng phấn rồi.
Vừa ra cửa, cô lại nghe thấy có tiếng ầm ĩ truyền đến từ bên ngoài. Thịnh Ngọc Châu và mẹ Thịnh hơi nhíu mày, hai khuôn mặt giống nhau làm ra động tác y như đúc.
Đứng dậy, ra cửa.
Thím Cúc là người thích xem náo nhiệt, cũng đứng dậy ra ngoài theo. Vừa ra đã nhìn thấy Hầu Tuệ, mẹ của Lê Thừa Du đang đứng bên ngoài lớn tiếng gọi Thịnh Ngọc Châu: “Thịnh Ngọc Châu, mày ra đây cho tao, tao biết mày đang ở bên trong.”
“Thịnh Ngọc Châu, mày là đồ đàn bà độc ác, trả lại con trai cho tao!”
Nghe mẹ Lê kêu gào ầm ỹ không cần giữ hình tượng, đã có không ít người vây bên ngoài, khi mẹ Thịnh ra đến nơi, nghe thấy mấy câu này của bà ta, sắc mặt lập tức đen xì.
“Hầu Tuệ, bà câm miệng cho tôi!” Mẹ Thịnh lạnh lùng bước đến, ai cho đối phương dũng khí đứng đây bôi nhọ thanh danh của Ngọc Châu nhà bà thế?