Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 267: Bắt đầu sự nghiệp kiếm tiền (2)

Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:17:22
Lượt xem: 63

Người tự xưng thím Cúc kia, chính là bác gái sống ở khu nhà bên cạnh, thấy Thịnh Ngọc Châu hưởng phúc như tiểu thư nhà tư bản, bà ấy khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười nhiệt tình.

“Ngọc Châu à, cháu còn nhớ An Ca không? Trước kia con bé thường xuyên chạy theo cháu đấy! Bây giờ An Ca nhà chúng ta cũng lên trung học rồi, sang năm cũng phải tham gia thi đại học!”

Thịnh Ngọc Châu vừa bóc vỏ trứng, vừa nghe thím Cúc nói chuyện, khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, chỉ yên tĩnh lắng nghe.

Thấy Thịnh Ngọc Châu yên tĩnh như vậy, trong lòng thím Cúc lại cho rằng tính cô tương ối hướng nội, chắc là sẽ ngại từ chối, vì thế lại càng nhiệt tình hơn.

“Đáng tiếc, An Ca nhà chúng ta không giống cháu, thành tích học tập của con bé không tốt lắm, cho nên hôm nay thím Cúc này mới qua đây nờ cháu giúp đỡ…”

Sau khi nghe xong, Thịnh Ngọc Châu đã hiểu được đại khái. Cô uống một ngụm sữa mạch nha, cười ngọt ngào, nhìn về phía bà thím tự xưng là thím Cúc kia, nói.

“Thím Cúc, đương nhiên không thành vấn đề rồi, cháu có thể giúp đỡ, nhưng mà… Học phí dạy kèm tính thế nào?”

Nghe Thịnh Ngọc Châu hỏi vậy, vốn dĩ đang nhiệt tình cười nói, khuôn mặt thím Cúc lập tức cứng đờ, hình như không ngờ Thịnh Ngọc Châu sẽ nói như vậy.

Cố Diệp Phi

“Học phí dạy kèm? Không phải chứ Ngọc Châu, chúng ta đều là hàng xóm, nên giúp đỡ lẫn nhau, sao lại nhắc đến tiền nong tục khí như vậy? Quá giống con buôn.” Thím Cúc bất mãn mở miệng.

“Thím Cúc, hiện tại quốc gia đã khôi phục thi đại học, không ít thanh niên trí thức xuống nông thôn đều muốn thi đỗ đại học rời khỏi nông thôn đó, nhưng chỉ tiêu trúng tuyển đại học chỉ có bấy nhiêu, người khác chỉ cần cao hơn một điểm thôi, không biết con gái nhà thím đã thua người ta bao nhiêu bậc rồi, đến lúc đó, có thi đỗ đại học hay không vẫn chưa nói trước được.”

Nhìn thím Cúc muốn “Tay không bắt giặc” trước mắt, Thịnh Ngọc Châu cười vô cùng vui vẻ nhắc nhở, diễn lại một lượt bài diễn văn “Thiên quân vạn mã quá cầu độc mộc” mà giáo viên cấp ba từng nói với mình.

Nghe Thịnh Ngọc Châu nói như vậy, thím Cúc hơi sửng sốt, khuôn mặt dại ra nhìn Thịnh Ngọc Châu, giọng sốt ruột hỏi: “Vậy… Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Không sao, An Ca thông minh như vậy, sau này cố gắng học hành chắc chắn có thể thi đỗ đại học tốt, tương lai, thím cứ chờ hưởng phúc đi!” Thịnh Ngọc Châu nói ngọt một câu.

Đương nhiên, phải đi đỗ đại học trước đã, sau đó mới hưởng phúc được.

Tuy rằng thím Cúc không nghe ra được ý ngầm trong lời Thịnh Ngọc Châu nói, nhưng nghĩ đến con gái An Ca nhà mình, con bé nhỏ nhắn yếu đuối như vậy sao thích hợp ra ngoài làm việc nặng? Tuy có thể vào nhà xưởng, nhưng đời công nhân cũng rất vất vả, thi đỗ đại học thì khác, tương lai có thể vào làm việc trong các đơn vị nhà nước…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-267-bat-dau-su-nghiep-kiem-tien-2.html.]

“Được thế thì tốt quá, nhưng mà An Ca nhà chúng ta thật sự không ổn lắm, đặc biệt là môn tiếng Anh, trước kia còn chưa học bao giờ…” Trước kia bọn họ cho rằng không cần thiết phải học tiếng Anh gì đó, bọn họ đâu cần ra nước ngoài.

Ai ngờ hiện tại lại bị liệt vào một trong số các môn thi đại học.

“Vâng, môn tiếng Anh đúng là khó thật, nhưng mà thím yên tâm, An Ca không giỏi người khác cũng không giỏi, điểm xuất phát của An Ca cũng như bọn họ, chỉ cần những môn khác hơn người ta, vậy chẳng phải nắm chắc sẽ thi đỗ đại học sao?”

Thím Cúc nghe xong cũng cảm thấy có lý, nhưng mà nếu các môn khác An Ca không bằng người ta thì sao? Không bù lại bằng môn này chẳng phải sẽ trượt vỏ chuối à?

“Ai… Ngọc Châu này, nghe nói cháu đạt điểm tuyệt đối môn tiếng Anh khi thi đại học à? Rốt cuộc cháu học thế nào vậy? Giúp An Ca nhà chúng ta một chút…”

Thím Cúc không ý thức được, đề tài đã đi theo hướng mà Thịnh Ngọc Châu mong muốn.

“Thím Cúc, không phải cháu không muốn giúp, mà là cháu còn rất nhiều việc phải làm, còn phải đi học nữa, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi.” Thịnh Ngọc Châu lắc đầu, từ chối.

“Vừa rồi không phải cháu nói tiền học phí dạy kèm sao? Học phí bao nhiêu?” Thím Cúc nôn nóng, tiền là vấn đề nhỏ, chồng bà ấy có thể kiếm lại, An Ca ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, đâu thể để con bé xuống nông thôn làm thanh niên trí thức?

Hiện tại quốc gia vẫn chưa hủy bỏ chính sách kêu gọi thanh niên trí thức xuống nông thôn, mỗi hộ đều phải đi một người, nếu nhà đông con, còn không có việc làm trong thành phố, chỉ tiêu xuống nông thôn sẽ nhiều lên.

“Năm đồng một tiếng.” Thịnh Ngọc Châu đã tính toán rồi, dựa theo giá cả thị trường hiện giờ, một cân thịt heo giá năm hào, năm đồng hiện tại tương đương với giá bốn trăm đồng ở đời sau, giá thuê gia sư này, tuyệt đối rẻ.

Cô nể tình thím Cúc là bà con hàng xóm trong cùng một khu mới hạ giá đó.

Khi nghe cái giá năm đồng, thím Cúc cảm thấy không phải nhiều lắm, trong phạm vi có thể tiếp thu được.

Nhưng mà, nghe được hai chữ “một tiếng” phía sau, thím Cúc lập tức trợn trừng mắt: “Cái gì? Năm đồng chỉ dạy một tiếng? Sao cháu không đi ăn cướp đi?”

Khi hai người nói chuyện, mẹ Thịnh vẫn luôn ở bên cạnh, nhưng bà ấy không xen miệng vào. Bây giờ thấy đối phương cất cao giọng mắng Thịnh Ngọc Châu vì tức giận, bà ấy lập tức không vui.

“Chị Cúc, chị không biết đấy thôi, Ngọc Châu nhà chúng tôi là sinh viên Thanh Hoa, còn phiên dịch tài liệu văn hiến cho tạp chí xã, dịch một bài thôi cũng kiếm được sáu bảy đồng rồi. Nể tình chị là hàng xóm, con bé mới tính giá rẻ cho chị như thế, hơn nữa dạy học rất vất vả đấy, giảng bài một tiếng đồng hồ ảnh hưởng đến cổ họng, chị không cần càng tốt, tôi còn không thích Ngọc Châu đi đâu!”

Sau khi nói xong, mẹ Thịnh lại rót cho Thịnh Ngọc Châu một cốc nước ấm: “Chuyên gia nói, một ngày phải uống đủ tám cốc nước, mới khỏe mạnh được.”

Loading...