XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 266: Bắt đầu sự nghiệp kiếm tiền (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:16:51
Lượt xem: 46
Thịnh Ngọc Châu như cá gặp nước trong trường học, buổi tối vẫn không quên công việc của mình, thứ bảy được nghỉ về nhà, cô đưa tài liệu mình đã phiên dịch xong cho cha Thịnh.
Cha Thịnh nhận lấy xem qua một lượt, sau đó vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu.
“Ngọc Châu?” Cha Thịnh đầy nghi hoặc, con gái ông ấy trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế?
“Cha, con đã rất cố gắng đó! Cha mau xem giúp con xem có sai chỗ nào không? Nếu không sai thì mau gửi cho tòa soạn báo, khoản thu nhập đầu tiên của con đó!” Ban đầu Thịnh Ngọc Châu còn lo lắng vì để ý đến cảm nhận của mình, cha mẹ cố ý nói là phiên dịch cho tòa soạn báo, thực tế tiền nhuận bút đều do cha mẹ cô tự bỏ ra. Sau này, Thịnh Ngọc Châu đã tìm hiểu một phen, mới biết là tòa soạn cần người phiên dịch thật.
Không phải bọn họ không có nhân viên phiên dịch riêng, chỉ là có quá nhiều tài liệu cần phiên dịch, nhưng nếu không phải cha Thịnh có quen biết với giám đốc tòa soạn báo, khả năng cô cũng không nhận được công việc này.
Dù sao cũng là tài liệu do bọn họ tuyển chọn từ nước ngoài, có những thứ còn không thể tùy tiện đưa cho người khác.
“Ừ, được rồi!” Cha Thịnh khen ngợi: “Ngọc Châu nhà chúng ta giỏi quá, vừa khai giảng không lâu đã dịch được tài liệu văn hiến rồi.”
“Ừ, đợi đến học kỳ sau, mẹ sẽ đề cử con đến đài phát thanh, bây giờ phải chăm chỉ luyện tập khẩu ngữ dần đi.” Trong mắt mẹ Thịnh, Ngọc Châu nhà bà ấy là tốt nhất, làm gì cũng giỏi nhất, cho nên bà ấy hoàn toàn không lo lắng chuyện học kỳ sau con gái có thể đạt đến trình độ mình hy vọng hay không.
“Vâng!” Thịnh Ngọc Châu cười gật đầu.
Buổi tối, vì lần trước trong thư cô gửi cho Lục Dữ có viết, nếu bưu điện đã lắp điện thoại, anh có thể gọi điện cho cô. Tính toán được hôm nay cũng là ngày nghỉ ở thôn Minh Hà, tuy không biết bưu điện đã lắp điện thoại hay chưa, Thịnh Ngọc Châu vẫn ở nhà chờ đợi.
Tối chủ nhật, cha Thịnh mang tiền nhuận bút về cho Thịnh Ngọc Châu, ừm… Được bốn đồng bảy hào.
“Của con này, đây là tiền tổng biên của tòa soạn báo trả, tiền nhuận bút dựa theo số chữ, Tổng biên Lưu nói phần tài liệu kia con phiên dịch không tồi, tiếp tục cố gắng nhé.”
Thịnh Ngọc Châu nhìn bốn đồng bảy hào trên bàn, mặt đầy vui mừng: “Cha, tiền nhuận bút cao vậy sao?”
Tính ra thì cô phiên dịch số tài liệu kia mất trọn vẹn một ngày, vậy chẳng phải là một tháng cô có thể kiếm một trăm bốn mươi mốt đồng, một năm mười hai tháng sẽ là một ngàn sáu trăm chín mươi hai đồng sao?
Số tiền này không hề nhỏ, đại khái có thể mua được một căn nhàở thủ đô này đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-266-bat-dau-su-nghiep-kiem-tien-1.html.]
“Ừ, lần này độ khó không lớn, đợi Ngọc Châu nhà chúng ta lợi hại thêm chút nữa, chắc chắn tiền nhuận bút còn nhiều hơn.” Thấy Thịnh Ngọc Châu cao hứng, cha Thịnh cũng khen ngợi.
Ngược lại với Thịnh Ngọc Châu, cha Thịnh cảm thấy số tiền nhuận bút này quá ít, nếu tổng biên Lưu không phải bạn thân của ông ấy, biết đối phương sẽ không khiến mình chịu thiệt, ông ấy đã qua lý luận một phen rồi.
Cố Diệp Phi
“Ngọc Châu giỏi quá, vì chúc mừng hôm nay lần đầu tiên Ngọc Châu nhà chúng ta nhận được tiền nhuận bút, tối nay chúng ta nấu vài món ngon nhé!” Mẹ Thịnh cười tủm tỉm vỗ tay chúc mừng, cũng cảm thấy vui thay cho Thịnh Ngọc Châu.
Được cha mẹ khen ngợi, Thịnh Ngọc Châu hơi xấu hổ, khuôn mặt kiều diễm đỏ ửng lên.
Thịnh Ngọc Châu vô cùng ham thích sự nghiệp kiếm tiền, cho nên sau đó không cần cha Thịnh đứng giữa trung gian, cô đã trực tiếp liên hệ với tòa soạn báo.
Sau lần này cha Thịnh cũng yên tâm hơn rồi, nên để Thịnh Ngọc Châu tùy ý lăn lộn, con cái đã trưởng thành, cha mẹ nên học được cách buông tay.
Sáng hôm đó, khi Thịnh Ngọc Châu tỉnh ngủ, đánh răng rửa mặt xong đang chuẩn bị xuống lầu ăn sáng, thì cô nghe thấy có giọng nói của người xa lạ truyền đến từ bên dưới, giọng nói còn rất lớn.
“Con gái nhà tôi cũng chăm chỉ lắm, không phải Ngọc Châu nhà chị đã thi đỗ Thanh Hoa rồi sao? Mọi người đều là hàng xóm, giúp đỡ nhau một chút thì làm sao?”
Thịnh Ngọc Châu vừa đi vừa ngáp, đột nhiên nghe thấy một câu kỳ cục như vậy.
Giọng bác gái kia vô cùng đương nhiên, khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu đi từ trên lầu xuống, bà ấy còn nhiệt tình chào hỏi Thịnh Ngọc Châu.
“Ngọc Châu à, còn nhớ thím Cúc không? Đúng là lâu lắm rồi không gặp, không ngờ Ngọc Châu lại giỏi giang như vậy, có thể thi đỗ cả Thanh Hoa!”
Thịnh Ngọc Châu cười gượng, nếu không nghe được câu nói mặt dày mày dạn vừa rồi, khả năng Thịnh Ngọc Châu sẽ cao hứng vì những lời bà ấy nói.
Nhưng mà hiện tại…
“Mẹ, con đói bụng rồi.” Thịnh Ngọc Châu được mẹ cưng chiều như đã quay về cuộc sống kiếp trước, sinh hoạt thoải mái biết bao.
“Mẹ nấu trứng gà cho con rồi đấy.” Mẹ Thịnh đứng dậy đi lấy trứng gà cho Thịnh Ngọc Châu, tiện thể pha cho cô một cốc sữa mạch nha.