XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 264: Cuộc sống đại học
Cập nhật lúc: 2024-09-17 10:24:33
Lượt xem: 33
Sau khi tiễn cha mẹ Thịnh về, Thịnh Ngọc Châu quay lại ký túc xá nghỉ ngơi, hôm sau còn phải đi học sớm, sợ ngày mai không đến kịp nên cô quyết định sẽ ngủ lại bên này.
Trở lại ký túc xá, các bạn học trong phòng đang chào hỏi giới thiệu bản thân với nhau. Thấy Thịnh Ngọc Châu vào phòng, mọi người lập tức im bặt, ánh mắt nhìn về phía cô, sau đó nhanh chóng thu lại, giả vờ không có chuyện gì.
Thịnh Ngọc Châu mỉm cười chào hỏi bọn họ: “Chào các cậu, tớ là Thịnh Ngọc Châu, người thủ đô.”
Thấy Thịnh Ngọc Châu chủ động chào hỏi, các bạn học khác cũng mở miệng chào lại cô, sau đó tự giới thiệu: “Chào cậu tớ là Lâm Vinh Xuân, người tỉnh P.”
“Tớ là Phương Nhu, tỉnh L, rất vui được làm quen với các cậu.”
“Tớ là……”
Thịnh Ngọc Châu đã chủ động, bọn họ cũng không muốn làm quá lên, không biết vì hành động trước đó của ba người nhà họ Thịnh khiến bọn họ kiêng kỵ, hay vì lý do gì khác, nhưng tóm lại là bọn họ tới đây để học tập, chứ không phải tới để đấu tranh.
Bầu không khí trong phòng ký túc vô cùng hài hòa, giới thiệu xong mọi người còn hẹn nhau buổi tối cùng tới căng tin ăn cơm.
Cô gái đổi giường ngủ với Thịnh Ngọc Châu tên Trần Mộng Bình, là thanh niên trí thức đến từ Hải Thị, nói chuyện rất nhỏ nhẹ, rất dịu dàng, còn muốn trả lại cho Thịnh Ngọc Châu hộp đồ ăn vặt mà mẹ Thịnh tặng mình.
“Nhận đi đừng khách sáo, quà cảm ơn thôi mà, chỉ là chút đồ ăn vặt.” Thịnh Ngọc Châu xua tay, hơn nữa, cô ấy không nhận Thịnh Ngọc Châu không thể yên tâm thoải mái ngủ ở giường dưới này.
Mẹ Thịnh còn cố ý căng cho cô một chiếc rèm mỏng quây quanh giường ngủ, tránh đồ tầng trên rơi xuống người cô. Thấy Trần Mộng Bình không nói gì, cô hỏi lại một câu: “Cậu không nhận… Là muốn đổi lại giường à?”
Trần Mộng Bình vội vàng xua tay: “Không không không, không phải thế…”
Thấy cô ấy luống cuống như vậy, người bên cạnh mở miệng nói giúp: “Vậy thì cậu cứ cầm đi, có gì đâu.”
“Đúng đấy, chỉ là chút đồ ăn vặt thôi. Phải rồi, các cậu thi được bao nhiêu điểm tiếng Anh thế? Tôi còn tưởng rằng…”
Mọi người đều cho rằng chỉ là đồ ăn vặt chắc không phải thứ gì đắt giá, cùng lắm là bánh kẹo gì đó, cho nên mau chóng chuyển sang đề tài học tập.
Nghe mọi người nói vậy, Trần Mộng Bình nhìn hộp nhỏ trong tay mình, hộp không lớn lắm, nhưng rất đẹp, chắc là… Không phải thứ gì quý giá đâu nhỉ? Sau khi nghĩ xong, cô ấy mới nhận lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-264-cuoc-song-dai-hoc.html.]
Thịnh Ngọc Châu rất vừa lòng với bạn cùng phòng mình, các cô ấy đều là người có tri thức còn nỗ lực, không giống mấy kẻ phiền phức thích kết bè kết phái ở thôn Minh Hà trước đây.
Ngày hôm sau, Thịnh Ngọc Châu bị gọi dậy rất sớm. Có thể thi đỗ Thanh Hoa chứng tỏ bọn họ là người rất chăm chỉ rất cố gắng, thế giới của người học giỏi làm gì có ai là không chăm chỉ?
Thịnh Ngọc Châu ngáp một cái, nhìn mọi người đã đánh răng rửa mặt xong, có người đang ngồi trước bàn đọc sách, có người đang gặm màn thầu, cô kinh ngạc hỏi: “Sao các cậu dậy sớm thế? Không phải tám rưỡi mới học à?” Thịnh Ngọc Châu nhìn đồng hồ, mới bảy giờ mà các chị em?
Bị đánh thức, Thịnh Ngọc Châu không ngủ được nữa đành phải bò dậy, đánh răng rửa mặt, rồi tới căng tin ăn sáng. Cô không muốn gặm màn thầu đâu.
Khi Thịnh Ngọc Châu đến căng tin, đã có không ít sinh viên đang ngồi ở đó dùng bữa sáng. Cô vào phòng, ánh mắt của mọi người đều nhìn qua.
Vẻ ngoài quyến rũ, váy áo phiêu phiêu, giống như nữ thần trong mọng vậy… Đẹp thật đấy!
“Hồ, hồ ly tinh……”
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu không quan tâm người khác nghĩ thế nào, cô đến trước cửa sổ, nhìn lướt qua thực đơn, cháo trắng với dưa chua cũng không tệ lắm, gọi thêm mấy cái bánh bao thịt nữa, perfect!
“Bạn học Thịnh Ngọc Châu! Trùng hợp quá, lại gặp nhau rồi!” Khi Thịnh Ngọc Châu vừa ngồi xuống, đột nhiên một giọng nam vang lên, giọng nói hơi quen tai.
Cô ngẩng đầu nhìn qua, lập tức trông thấy nam sinh lần trước mình gặp ở Cung Tiêu Xã, chính là Hồ Văn Ngạn.
Thịnh Ngọc Châu trầm mặc, không phải cô tự luyến đâu, nhưng trong niên đại nam nữ không thể quá thân thiết này, Hồ Văn Ngạn cố ý tới đây ngồi cùng bàn với cô, không thể không khiến cô nghĩ nhiều…
“Đồng chí Hồ Văn Ngạn, tôi có bạn trai rồi.” Thịnh Ngọc Châu lễ phép nhắc nhở một câu, tin rằng đồng chí có thể thi đỗ đại học Thanh Hoa, chắc chắn đủ thông minh để nghe hiểu ý trong lời cô nói.
Đúng là Hồ Văn Ngạn nghe hiểu thật, nụ cười trên mặt anh ta nhanh chóng phai nhạt, anh ta cười ngượng một tiếng: “Xin lỗi, quấy rầy rồi…”
Đáng tiếc, anh ta đã đến chậm.
Người văn nhã không càn quấy, đây là thể diện cũng như lòng tự trọng của anh ta.
Thịnh Ngọc Châu: Nhìn xem, em lại đuổi giúp anh một tình địch rồi đó.
Lục Dữ ( kích động ): Tác giả, khi nào ta mới có thể đến thủ đô tìm cô ấy?