Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 248: Một bước sai, hỏng cả đời

Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:29:18
Lượt xem: 56

Sắc mặt Lục Dữ không thay đổi, vẫn ân cần hỏi han thiếu nữ trong n.g.ự.c mình như cũ.

“Chậc! Khi nào thanh niên trí thức Thịnh về thành phố thế? Ngày nghỉ có trở lại nữa không?” Thấy Lục Dữ không đáp lại mình, người kia chuyển hướng nhằm vào Thịnh Ngọc Châu.

Câu nói này vang lên, thôn dân đang nói chuyển rôm rả đều trở nên yên lặng, ánh mắt chuyển hết lên người Thịnh Ngọc Châu. Ánh mắt kia giống như đang xem kịch vui.

Tuy là hỏi như vậy, nhưng có ai không biết, từ trước đến nay thanh niên trí thức đã quay về thành phố rồi, làm gì còn ai sẽ quay trở lại nông thôn nghèo khó này.

“Có chứ.” Thịnh Ngọc Châu hé miệng cười nhạt, khuôn mặt hơi đỏ lên, thi thoảng lại nghiêng đầu nhìn Lục Dữ bên cạnh, dáng vẻ liếc mắt đưa tình cực kỳ ngọt ngào.

Nghe thấy câu trả lời này của Thịnh Ngọc Châu, mọi người đều không tin. Có bác gái mở miệng chế nhạo: “Vậy sau này thanh niên trí thức Thịnh nhớ phải về thăm nhiều vào nhé, nhìn xem Lục Dữ thôn chúng tôi thương vợ biết mấy…”

“Thanh niên trí thức Thịnh của chúng ta là người có trách nhiệm, không giống mấy người phụ lòng, bỏ nhà bỏ con kia…”

“Thanh niên trí thức Thịnh thi đỗ đại học Thanh Hoa đó, nghe nói là đại học tốt nhất trong cả nước! Cực kỳ lợi hại luôn, tương lai không sợ không tìm được việc.”

Thịnh Ngọc Châu cũng không để tâm đến lời thôn dân nói, chỉ cười hì hì nhìn bọn họ, hình như cũng không tức giận với lời bọn họ nói, bởi vì lúc này cô vẫn đang chìm trong mật ngọt với Lục Dữ.

Lê Thừa Du bị trói trông thấy cảnh này, trong mắt lại cháy lên lửa giận! Tiện nhân, không giữ phụ đạo! Phải dìm lồng leo mới đúng!

Đồng thời trong lòng anh ta lại tràn đầy hối hận. Hối hận vì trước đây mình đối xử với Thịnh Ngọc Châu như vậy. Nếu trước đây mình không ở bên ác phụ Giang Quả Nhi kia, có phải tương lai mình… Tương lai của mình sẽ khác hay không?

Cố Diệp Phi

Thấy Lê Thừa Du giãy giụa, anh hai Trần lại vung tay tát qua một cái: “Ngồi yên cho tao! Còn dám giãy giụa tao đánh gãy cả tay mày đấy!”

Sao anh hai Trần không hung ác được, căn nhà kia cũng có một phần của anh ta đó, bây giờ bị cháy mất một nửa rồi, còn phải bỏ tiền ra tu sửa…

Lê Thừa Du bị đánh đau, suy nghĩ trong đầu lại thay đổi, ánh mắt chất chứa oán hận với nhà họ Trần. Nếu nhà họ Trần không khống chế mình, không cấm mình đi thi, không xé giấy báo trúng tuyển đại học của mình…

Không phải những người khác không nhìn thấy Lê Thừa Du bị anh hai Trần đánh, mà bọn họ cảm thấy đáng đời Lê Thừa Du, nên không ai khuyên can câu nào.

Có người còn dặn dò mấy hộ gia đình có con dâu con rể là thanh niên trí thức, bảo bọn họ phải để ý kỹ, đừng để giống Lê Thừa Du, lại bị đốt cháy nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-248-mot-buoc-sai-hong-ca-doi.html.]

Mấy hộ gia đình kia đều vội vàng gật đầu, còn tỏ vẻ sẽ đi cùng người nhà họ Trần đến đồn công an, phải nghiêm trị hành vi phạm tội này để cảnh cáo đám người ngu xuẩn kia.

Thịnh Ngọc Châu thở dài. Trong đầu cô sắp không nhớ nổi hình ảnh nho nhã của Lê Thừa Du khi còn đi học rồi.

Chỉ có thể nói một bước sai, hỏng cả đời!

Cô cũng không nói ra được rốt cuộc sai ở bước nào, chẳng lẽ hiệu ứng cánh bướm do mình xuyên tới lợi hại như vậy sao? Cùng lắm cô chỉ không quấn lấy Lê Thừa Du như nguyên tác thôi mà.

Nghĩ vậy, lại nhìn tiên sinh Ốc Đồng bên người mình, tay nhỏ trắng nõn nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, nũng nịu chất vấn rất ngang ngược: “Lục Dữ, có phải trong lòng anh chỉ có một mình em không?”

Bị Thịnh Ngọc Châu chất vấn như vậy, Lục Dữ mờ mịt không hiểu ra sao, anh nhìn cô bằng ánh mắt ngây ngô vô tội: “Ngoài em ra, làm gì còn ai nữa?”

Lục Dữ nghiêm túc trả lời. Trong lòng anh ngoài Thịnh Ngọc Châu hay nũng nịu này, còn chứa được ai nữa?

“Em nghĩ, ai cũng sánh được với em sao?” Thấy hình như Thịnh Ngọc Châu không tin lắm, Lục Dữ lại nghiêm túc nói thêm một câu.

Lời ngon tiếng ngọt êm tai như vậy lại bị Lục Dữ nói nghiêm túc giống như đang tuyên thệ.

Thịnh Ngọc Châu nghiêng đầu, cặp mắt đen lúng liếng xoay chuyển, cũng đúng, cô tốt như vậy, Lục Dữ còn thích được ai?

Nghĩ đến đây, trên mặt cô lập tức nở nụ cười xinh đẹp, vừa ngọt ngào vừa quyến rũ, khiến đám con trai khác có mặt ở đây nhìn thấy đều choáng ngợp, ai cũng nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu không chớp mắt.

Nhìn một lát mặt lại đỏ lên, nhưng nghĩ đến cô gái xinh đẹp kia đã trở thành vợ của Lục Dữ, bọn họ lại không cam lòng.

Vì không cam lòng, đầu óc bọn họ bắt đầu sinh ra ý tưởng ác độc, đồng chí Thịnh Ngọc Châu sắp về thành phố rồi, đám nông thôn chân đất bọn họ sao giữ được đóa hoa phú quý nhân gian như vậy… Nghĩ đến đây, trong lòng lại thoải mái hơn rất nhiều.

Không phải các thím khác không phát hiện ra ánh mắt của đám người trẻ tuổi kia, sau khi trải qua chuyện nam nữ dường như Thịnh Ngọc Châu còn quyến rũ hơn trước đây nhiều, nhưng bọn họ chỉ mắng thầm trong bụng.

Hừ! Hồ ly tinh không an phận, may mà không phải con dâu bọn họ.

Thịnh Ngọc Châu không quan tâm người khác nhìn cô thế nào, cả người vẫn dựa vào lòng Lục Dữ, máy kéo quá chen chúc, sao để ý được nhiều như vậy?

Loading...