XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 247: Nam chính này có bệnh rồi (3)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:28:42
Lượt xem: 94
Hình như khi thấy ông bà Trần lao ra khỏi nhà, Lê Thừa Du mới tỉnh táo lại. Bà Trần chạy ra cổng hô to: “Cháy, cháy!! Mau tới chữa cháy!”
Tuy rằng ông Trần đã già cả, mắt mũi kèm nhèm rồi, nhưng chỉ liếc qua một cái ông ấy đã nhận ra Lê Thừa Du: “Lê Thừa Du, có phải mày phóng hỏa không?”
Ngày thường ông Trần không phải người nói nhiều, tất cả công việc trong nhà đều giao cho bà Trần xử lý, cũng không tranh cãi với bà Trần.
Nhưng mà đến lúc này rồi, sao ông Trần còn nhịn nổi. Căn nhà này do ông ấy vất vả nửa đời người mới dựng nên được đó!
Ông Trần lớn tiếng rống giận, khiến bà Trần nhìn qua, vừa nhìn đã trông thấy bóng dáng đang định chạy trốn của Lê Thừa Du.
Lúc này con trai cả và con trai thứ của nhà họ Trần cũng đã chạy ra ngoài, tuy rằng bọn họ ngủ say như chết, nhưng được vợ mình gọi dậy. Vừa nghe thấy nhà bọn họ cháy, hai người đã sợ tới mức vội vàng chạy ra xem.
Khi lao ra ngoài, đúng lúc nghe thấy cha mẹ mình kêu gào, mau bắt lấy Lê Thừa Du, mau cứu hỏa…
Cháu trai cháu gái nhà họ Trần cũng được mẹ mình gọi dậy, bọn trẻ không chậm trễ, đều đã chạy ra ngoài.
Mấy hộ gia đình xung quanh cũng đã chạy tới dập lửa giúp, anh cả nhà họ Trần thì nhanh chân đuổi theo Lê Thừa Du. Tuy rằng Lê Thừa Du chạy trốn trước, nhưng mà chân anh ta bị què, sao trốn nổi người quanh năm làm việc nhà nông như anh cả Trần.
Anh cả Trần xách Lê Thừa Du lên, kéo anh ta quay về, sau đó trói anh ta vào một góc, rồi vội vàng chạy đi dập lửa.
Lúc này Trần Kim Phượng cũng đã được gọi dậy, mặc dù chị dâu nhà họ Trần rất chán ghét cô em chồng Trần Kim Phượng này, nhưng đứng trước sống chết, chị ấy vẫn làm theo lương tâm mình.
Trần Kim Phượng kinh hoảng thất thố chạy ra ngoài, may mà lửa cháy chưa lớn lắm, vẫn chưa cháy tới phòng cô ấy. Khi cô ấy chạy ra ngoài, trùng hợp cũng là lúc anh Cả kéo Lê Thừa Du về.
Nhìn thấy Lê Thừa Du, Trần Kim Phượng lại nhớ đến buổi sáng Lê Thừa Du đẩy ngã mình, hại mình suýt nữa đã sảy thai, nên quay đầu đi chỗ khác, không cho Lê Thừa Du một ánh mắt nào.
Khi người nhà họ Trần v người trong thôn dập tắt ngọn lửa, căn nhà đã bị thiêu cháy quá nửa rồi.
Nhìn căn phòng bị thiêu cháy, ông Trần tức giận đến mức suýt nữa đã ngất xỉu.
“Lê Thừa Du, mày nói đi, có phải mày phóng hỏa không? Sao mày lại làm như vậy?” Bà Trần tức giận đến mức thét lên với Lê Thừa Du.
Vừa chất vấn bà ấy vừa lao đến, tát cho Lê Thừa Du một cái, đánh đến mức tay cũng đỏ lên.
Mặt Lê Thừa Du lập tức sung vù, nhưng Lê Thừa Du chỉ cất tiếng cười to, giọng nói bi thương xen chút điên cuồng: “Đều là nghiệp do các người gây ra, do các người xé thông báo trúng tuyển của tôi trước! Tôi sẽ không buông tha cho các người!”
Lê Thừa Du đã phát điên rồi.
Khoảng thời gian này anh ta vẫn luôn bị người nhà họ Trần bức ép. chỉ ngóng trông nhận được thư thông báo trúng tuyển để nở mày nở mặt, vậy mà…
“Chúng tao không hề lấy thư thông báo trúng tuyển của mày!” Bà Trần tức điên, nghiến răng nghiến lợi căm hận thét lên với Lê Thừa Du.
“Mày sốt cao thế kia còn đòi thi đỗ đại học? Bao nhiêu thanh niên trí thức không thi đỗ kia kìa.” Anh hai Trần ở bên cạnh cũng oán hận.
Nghe thấy câu này, Lê Thừa Du càng phẫn hận: “Nếu không phải do các người cố ý lăn lộn tôi, ngăn cản không cho tôi thi đại học, tôi sẽ thi rớt sao?”
Nếu hiện tại không bị trói, khả năng Lê Thừa Du đã xông tới đánh nhau với bọn họ rồi.
Thôn dân nghe được cuộc đối thoại này, đều dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Lê Thừa Du và người nhà họ Trần.
Bọn họ cũng biết chuyện thanh niên trí thức Lê – con rể nhà họ Trần tham gia thi đại học, trước đó còn tưởng rằng người nhà họ Trần hào phóng, yên tâm về Lê Thừa Du, nào ngờ sau lưng còn có chuyện như vậy.
Thanh niên trí thức khác đã ở rể hoặc đã gả vào thôn chạy tới cứu hỏa nghe thấy lời này đều tức giận đến mức muốn đánh Lê Thừa Du một trận.
Đúng là Lê Thừa Du đã làm chuyện bọn họ không dám làm, khiến thanh niên trí thức cảm thấy hơi hả giận, nhưng sau chuyện hôm nay, chắc chắn người trong thôn sẽ càng cảnh giác với bọn họ…
Nhưng mà thôn dân không cảnh giác không được, nếu ai gặp phải chuyện không vừa lòng cũng đi đốt nhà người khác, vậy còn ai được sống yên ổn?
Không chỉ cảnh giác với thanh niên trí thức, ngay cả người trong thôn cũng phải cảnh giác một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-247-nam-chinh-nay-co-benh-roi-3.html.]
Trưởng thôn khoan thai tới muộn, sau khi vào trong biết tin lại do thanh niên trí thức gây chuyện, ông ấy thật sự muốn đánh người. Mấy hôm trước nhận được tin Thịnh Ngọc Châu thi đỗ đại học Thanh Hoa, mang vinh quang về cho thôn mình, ấn tượng của ông ấy về thanh niên trí thức vừa tốt lên đôi chút. Hiện tại……
Con mẹ nó, đúng là tạo nghiệp mà, vì sao thôn Minh Hà của ông ấy lại dính phải nhiều thanh niên trí thức thích tạo nghiệp như vậy? Từ Giang Quả Nhi đến Lê Thừa Du…
“Trói lại!” Trưởng thôn trực tiếp bảo người trói Lê Thừa Du ngoài bãi đất trống trong thôn, sau đó quay về ngủ. Đêm hôm thế này, ai thích làm gì thì làm đi.
Trần Kim Phượng lại kinh ngạc nhìn Lê Thừa Du, căn bản không thể tin nổi vì sao Lê Thừa Du lại… Lại ác độc như vậy. Đây là… Đây là nhà bọn họ đó…
Trong cơn nóng giận, Trần Kim Phượng cầm gậy gỗ lao đến chỗ Lê Thừa Du, vừa đánh vừa khóc: “Vì sao… Vì sao?”
Hai đứa con trai nhà họ Trần cũng cầm gậy xông đến đánh gãy chân Lê Thừa Du, toàn bộ sân phơi đều là tiếng kêu thảm thiết của Lê Thừa Du vọng lại.
Trần Kim Phượng muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn hai anh trai đang phẫn nộ, cô ấy lại không dám mở miệng, tự biết mình đuối lý.
Nửa căn nhà đó…
Hai chị dâu cũng vô cùng bất mãn với Trần Kim Phượng, nếu cô ấy không khăng khăng đòi ở bên Lê Thừa Du, mọi chuyện sẽ đến tình trạng này sao?
Hơn nữa hai chị dâu đều cho rằng một nửa căn nhà này là của bọn họ rồi, tương lai hai vợ chồng ông bà Trần còn phải dựa vào bọn họ nuôi dưỡng chăm sóc, nhà có hai đứa con trai chẳng phải mỗi người một nửa sao?
Cố Diệp Phi
Nhưng hiện tại thế nào?
Dù có người nhìn thấy Lê Thừa Du bị đánh gãy chân, cũng cảm thấy đáng đời, phóng hỏa đốt nhà, còn đốt lúc nửa đêm, nếu người nhà họ Trần ngủ không đủ tỉnh, sợ là đã bị thiêu c.h.ế.t rồi.
Xong việc anh cả Trần quay về, thu dọn nửa căn nhà đã bị thiêu rụi. Hôm sau, anh hai Trần dùng dây thừng trói Lê Thừa Du lại, đi cùng ông Trần và đám người trong thôn lên đồn công an trên thị trấn.
Trùng hợp hôm đó là ngày nghỉ, rất nhiều người cũng đang chuẩn bị ra ngoài.
Có người tin tức không nhanh nhạy vẫn chưa biết chuyện đã xảy ra, sau khi dò hỏi mới biết, hóa ra thanh niên trí thức Lê điên rồi, vậy mà dám phóng hỏa đốt nhà họ Trần.
Ngay cả Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ đang chìm đắm trong bể tình nghe thấy chuyện này cũng kinh ngạc không thôi. Đương nhiên người kinh ngạc là Thịnh Ngọc Châu, đúng là không ngờ, nam chính trong sách lại sa đọa đến nông nỗi này.
“Đúng là không ngờ, Lê Thừa Du lại là người như vậy.” Thịnh Ngọc Châu khẽ lắc đầu, hôm nay cô định lên thị trấn gửi thư về nhà, nói cho cha mẹ Thịnh cô đã thi đỗ đại học Thanh Hoa.
Nhưng mà vừa tới nơi đỗ máy kéo đã nghe thấy người trong thôn thảo luận chuyện này, khiến cô sợ ngây người.
Chẳng lẽ, cô đọc phải một quyển sách lậu sao?
Hay là cô xuyên nhầm sách khác rồi?
Với nhận thức của cô về nam chính trong tiểu thuyết, thì nam chính phải… A, hình như nữ chính cũng chẳng ra sao, nghe nói đã tới nông trường Tây Bắc lao động cải tạo…
Nhất thời, Thịnh Ngọc Châu không nghĩ ra được, có điều, không nghĩ ra thì không thèm nghĩ nữa, cuộc sống hiện tại mới là quan trọng nhất, chỉ cần Lục Dữ đang đứng trước mặt cô là thật, vậy là đủ rồi.
Nhưng mà, vì chuyện của Lê Thừa Du, Thịnh Ngọc Châu không thể không nghĩ nhiều. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dữ, giọng nói mềm mại mang chút nũng nịu: “Lục Dữ, nếu như em…”
Cô đang định hỏi: Nếu như em không cho anh tham gia thi đại học, anh cũng phóng hỏa thiêu c.h.ế.t em sao?
Nhưng đột nhiên lại ý thức được thân phận của hai người không đúng, người thi đại học là cô mà.
“Lục Dữ, anh tốt nhất.” Thịnh Ngọc Châu đổi giọng, cười khen Lục Dữ.
Lục Dữ biết Thịnh Ngọc Châu muốn nói điều khác, nếu như em cái gì?
Nếu như cô ấy phải rời khỏi nơi này sao?
Lục Dữ không nhịn được sinh ra ý nghĩ âm u, nhưng tay vẫn thành thật khoác áo khoác lên người cô, mở miệng dịu dàng quan tâm: “Buổi sáng nhiều sương, lát nữa ngồi trên máy kéo sẽ bị lạnh.”
Khi trông thấy Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ vẫn yêu thương nhau như vậy, những người khác đều không nhịn được nhìn thêm vài lần. Có người mở miệng hỏi Lục Dữ: “Lục Dữ, thanh niên trí thức Thịnh sắp về thành phố à?”