XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 244: Đêm đầu tiên
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:26:41
Lượt xem: 83
Nghe thấy có người gõ cửa, Lục Dữ đứng dậy. Khoảng thời gian này, còn lễ phép gõ cửa, Lục Dữ biết là Thịnh Ngọc Châu đang ở bên ngoài.
Cửa phòng mở ra, đúng là Thịnh Ngọc Châu. Cô mặc áo ngủ hơi dày, đứng trước cửa phòng, đôi mắt long lanh xinh đẹp nhìn thẳng vào người anh.
Thịnh Ngọc Châu nhìn người đàn ông trước mắt, cũng không biết có phải ảo giác hay không, mà cô lại cảm nhận được hơi thở u ám truyền đến từ người Lục Dữ.
Thịnh Ngọc Châu không phải kẻ ngốc, hình như đã hiểu được điều gì đó, cô bước lên trước một bước, đẩy Lục Dữ ra, tự mình bước vào phòng anh.
Nhìn Thịnh Ngọc Châu đẩy mình ra vào phòng, Lục Dữ không phản kháng chút nào, ngược lại, còn sững sờ tại chỗ, hình như không hiểu Thịnh Ngọc Châu định làm gì.
Thịnh Ngọc Châu ngẩng đầu, giọng nói mang chút chua xót, hai mắt cũng đã phủ hơi sương, giọng nói quyến rũ trước đây hiện tại lại có vài phần lưu luyến: “Lục Dữ, em không muốn xa anh.”
Nghe Thịnh Ngọc Châu nói như vậy, trái tim Lục Dữ đau đớn không thôi. Anh muốn xem nhẹ sự thật này, nhưng khi Thịnh Ngọc Châu nói ra câu ấy, mọi nỗ lực của anh đều tan biến.
Lục Dữ cố kìm nén trên bờ vực sắp bùng nổ cảm xúc, sợ giây tiếp theo bản thân sẽ không nhịn được thương tổn Thịnh Ngọc Châu, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú nhưng không nói câu nào.
Không nghe được câu trả lời của Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh cửa. Đường nét trên khuôn mặt anh rất sắc bén, vô cùng đẹp trai, nếu không phải vì thân phận của anh, hoặc anh sinh ra ở thế kỷ 21, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng được vô số cô gái theo đuổi.
Thịnh Ngọc Châu hơi căng thẳng, cô không muốn tiên sinh Ốc Đồng quên mình, cũng không hy vọng tiên sinh Ốc Đồng ở bên người khác.
“Lục Dữ, anh là của em…” Thịnh Ngọc Châu nhỏ giọng nỉ non, khi nói ra câu này, tay cô đã ôm lấy cổ anh, đồng thời nhón mũi chân hôn lên môi Lục Dữ.
Trong màn đêm tối tăm, một cơn mưa rền gió dữ che kín phòng ngủ, có lẽ ánh trăng đêm nay đến muộn, cả thôn làng đều bị bao phủ trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có ánh mắt của Lục Dữ là sáng như dải ngân hà, nhiệt độ trên người nóng như mặt trời, muốn hòa tan Thịnh Ngọc Châu……
Xong việc, Lục Dữ còn hung hăng đánh cho mình một cái tát, lúc ấy anh mất năng lực tự khống chế, không chống lại…
Cố Diệp Phi
Khi Thịnh Ngọc Châu tỉnh lại vì đau nhức, Lục Dữ đã không còn trong phòng. Cô không vục dây mà chôn người vào trong chăn, bên trong đều là hương vị hoan ái của hai người.
“Lục Dữ.” Giọng Thịnh Ngọc Châu hơi khàn. Tuy rằng giọng cô không lớn, nhưng mà khi Thịnh Ngọc Châu vừa nói ra, một bát chè táo đỏ nóng hổi đã được bưng vào phòng ngay lập tức.
Khi vào phòng, ánh mắt Lục Dữ không dám nhìn thẳng vào người Thịnh Ngọc Châu, chỉ lẳng lặng đặt bát chè táo đỏ kia lên tủ gỗ ở đầu giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-244-dem-dau-tien.html.]
Thịnh Ngọc Châu bực mình không thôi. Sao anh ấy không nhìn mình nhỉ? Chẳng lẽ định xách quần không nhận người sao?
“Lục Dữ! Em đau……” Thịnh Ngọc Châu ấm ức nhìn Lục Dữ, giọng nói đầy không vui.
Trong lòng Lục Dữ vừa áy náy vừa hối hận, đang chuẩn bị quỳ xuống dập đầu xin lỗi, vì câu nói này của Thịnh Ngọc Châu đã trì hoãn lại.
Anh vội vàng bước đến, nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa mặc… Khuôn mặt tuấn tú lại đỏ bừng, tay chân luống cuống. Trong tình huống này, Lục Dữ cũng không biết mình phải làm gì mới có thể giúp đỡ được Thịnh Ngọc Châu.
Thấy anh như vậy, Thịnh Ngọc Châu bĩu môi, nũng nịu hừ một tiếng: “Eo em đau muốn chết, còn khát nước nữa, anh chẳng quan tâm em tí nào.”
Nghe Thịnh Ngọc Châu lẩm bẩm, Lục Dữ vội vàng vươn tay xoa bóp eo cho Thịnh Ngọc Châu, khi chạm vào da thịt mềm như lụa của cô, trái tim lại đập tăng tốc.
Khi Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ vẫn đang anh anh em em với nhau, thì Lục Thu Hạo đã ngồi bên ngoài chờ cơm rồi. Cậu lắc lư chân nhỏ, cảm khái, hôm nay chị Ngọc Châu lại ngủ nướng rồi.
Đợi lúc Thịnh Ngọc Châu làm nũng vói Lục Dữ xong ra ngoài, đồ ăn đều đã nguội lạnh. Nghe anh trai nói chị Ngọc Châu lại bị ốm rồi, cậu bao dung cho chị ấy vậy.
Lục Thu Hạo ngoan ngoãn ăn cơm, may mà cuối cùng anh trai cũng phát hiện ra mình đã ngồi trước bàn ăn, thấy đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh còn hâm nóng lại giúp cậu.
Thịnh Ngọc Châu không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ biết hiện tại mình rất không thoải mái, cần Lục Dữ nịnh nọt, cũng cần Lục Dữ chăm sóc.
Khi Thịnh Ngọc Châu thức dậy lần nữa, Lục Dữ đã thu dọn xong chăn đệm, đang ngồi xổm bên ngoài chậm rãi tẩy vết m.á.u trên ga nệm rồi.
Anh đỏ mặt, vô cùng mất tự nhiên, nhưng trong lòng lại vui vẻ chịu đựng.
Chậu hơi nhỏ, nhưng Lục Dữ xấu hổ không dám mang chăn đệm ra bờ sông giặt. Khi biết chuyện, Thịnh Ngọc Châu không nói gì khác, cũng không ra ngoài ngồi với anh, mà bảo Lục Thu Hạo đun nước nóng cho Lục Dữ.
Giữa mùa đông, dùng nước lạnh giặt quần áo không sợ tay bị đông cứng sao?
Biết Thịnh Ngọc Châu thương mình, Lục Dữ muốn áp chế nụ cười bên khóe môi cũng không áp chế được, mùa đông lạnh lẽo trong lòng lại ấm áp.
Buổi tối, Lục Dữ lấy cớ chăn đệm của mình đem đi giặt vẫn chưa khô, mặt dày vào phòng Thịnh Ngọc Châu…