XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 242: Thi đại học (4)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:25:56
Lượt xem: 38
Nhà họ Trần xảy ra chuyện gì, căn bản không ai thèm để ý đến. Có lẽ thanh niên trí thức cũng đoán ra được, nhưng chuyện không liên quan đến bản thân, bọn họ không thèm để ý.
Phía bên này, sau khi về đến nhà, Lục Dữ lại ân cần hỏi han Thịnh Ngọc Châu, cho cô hưởng thụ đãi ngộ như hoàng đế. Lục Thu Hạo không quấy rỗi, cũng không ghen tị
“Chị Ngọc Châu có mệt không?”
“Chị Ngọc Châu có lạnh không?”
Lục Thu Hạo không nghĩ quá sâu xa, cũng không cảm thấy Thịnh Ngọc Châu đi thi đại học sẽ ảnh hưởng gì đến cậu, chỉ biết chuyện này vô cùng quan trọng với chị Ngọc Châu, nghe anh trai nói không được quấy rầy chị ấy.
“A Hạo ngoan quá, biết quan tâm chị Ngọc Châu rồi.” Thịnh Ngọc Châu nhẹ nhàng xoa đầu Lục Thu Hạo, khen ngợi cậu ấy.
Đươc Thịnh Ngọc Châu khen, Lục Thu Hạo lại cười toét miệng, nhìn rất vui vẻ. Còn Lục Dữ lại khác, ánh mắt anh nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu có chút âm trầm, có chút u ám, nhưng rất nhanh anh đã quay mặt đi, sắc mặt bình thản như không có chuyện gì.
Ngày hôm sau, Thịnh Ngọc Châu đã dưỡng đủ tinh thần lại ngồi lên máy kéo. Phát hiện ra Lê Thừa Du cũng đang ngồi trên ghế phụ, dáng vẻ hơi ốm yếu, cô kinh ngạc nhướng mày.
Còn tưởng rằng sau khi bị anh Trần bắt về, Lê Thừa Du sẽ bị nhà họ Trần giam lại không cho phép ra ngoài chứ? Không ngờ bọn họ còn cho phép Lê Thừa Du đi thi…
Không chỉ mình Thịnh Ngọc Châu, thanh niên trí thức ngồi trên máy kéo lên huyện hôm nay đều có nghi hoặc tương tự, đều cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ nhà họ Trần đã buông tha cho Lê Thừa Du để mặc anh ta quay về thành phố rồi sao?
Cố Diệp Phi
Cho dù nghi hoặc thế nào mọi người đều không mở miệng dò hỏi, cả đám ngoan ngoãn đứng hoặc ngồi vững trên máy kéo, trong lòng thấp thỏm, hy vọng đề thi hôm nay không khó như hôm qua.
Lê Thừa Du vô cùng chóng mặt nhức đầu, ngày hôm trước anh ta nghỉ ngơi không tử tế, tối hôm qua lại chịu lạnh một đêm trong phòng chứa củi, lúc này anh ta mệt mỏi muốn chết, nhưng mà không còn cách nào khác, nếu không ra ngoài bản thân sẽ không còn cơ hội.
Kết quả hôm nay là do Trần Kim Phượng khóc lóc cầu xin rất lâu, trong nhà họ Trần, người duy nhất mềm lòng với anh ta, không ai khác ngoài Trần Kim Phượng.
“Kim Phượng, Kim Phượng, em giúp anh đi mà, chân anh đã què rồi, tương lai anh biết làm gì để nuôi em? Hu hu… Anh làm vậy đều vì mẹ con em thôi…” Lúc Trần Kim Phượng mềm lòng lén mang đồ ăn và chăn đắp đến cho Lê Thừa Du, Lê Thừa Du đã ôm lấy Trần Kim Phượng khóc lóc kể lể một hồi lâu.
Nhìn chồng mình khóc lóc bi thương như vậy, Trần Kim Phượng cũng cảm thấy chua xót.
Cô ấy không phải người lòng dạ sắt đá, lập tức mềm lòng, còn đưa Lê Thừa Du về phòng, có điều khi ấy trời đã sáng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-242-thi-dai-hoc-4.html.]
Lê Thừa Du khóc lóc cầu xin Trần Kim Phượng giúp mình lên máy kéo, anh ta thề thốt sẽ không vứt bỏ hai mẹ con Trần Kim Phượng, còn ấm ức hỏi chẳng lẽ làm vợ chồng lâu như vậy, em vẫn chưa tin anh sao?
Vừa dùng đạo đức bắt cóc vừa ấm ức chỉ trích, khiến cô gái ăn nói vụng về như Trần Kim Phượng không bết phản bác thế nào, cuối cùng đã buông giáp đầu hàng.
Lê Thừa Du biết trong nhà họ Trần chỉ có mình Trần Kim Phượng là tương đối dễ lừa, cho nên, khi cô ấy đưa Lê Thừa Du đến chỗ máy kéo, anh hai Trần nhìn thấy suýt nữa đã tức chết.
Có phải đầu óc em gái ruột nhà mình có vấn đề rồi không?
Lê Thừa Du khóc lóc, Trần Kim Phượng ở bên cạnh nói giúp Lê Thừa Du, anh hai Trần trông thấy thanh niên trí thức khác đã qua bên này, không còn cách nào khác chỉ có thể trừng mắt lườm hai vợ chồng Lê Thừa Du một cái.
Kim Phượng phải chịu thiệt lớn một lần mới khôn lên được!
Dạo gần đây anh hai Trần cũng bị vợ mình thổi gió bên gối không ít, cũng rất bất mãn với Kim Phượng và Lê Thừa Du.
Lại nhìn mặt Lê Thừa Du đã đỏ bừng lên vì sốt, anh ta không nói gì thêm, muốn đi thi thì cứ đu đi, anh ta không tin, một kẻ đang sốt cao còn thi được kết quả tốt!
Buổi tối thi xong, thanh niên trí thức đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng còn rất chờ mong về tương lai.
Khi biết Trần Kim Phượng đưa Lê Thừa Du đi thi đại học, suýt nữa cha mẹ Trần đã bị Trần Kim Phượng làm cho tức chết.
Trần Kim Phượng này đúng là, đúng là…
“Sao tao lại có đứa con gái ngu như mày nhỉ?”
Nếu không phải vì Trần Kim Phượng đang mang thai, ông bà Trần thật sự muốn đánh cho Trần Kim Phượng một trận, đánh cho tỉnh người ra mới thôi.
Lê Thừa Du sốt mơ màng một ngày, cũng biết mình làm bài thi cực kỳ kém, nên trong lòng càng oán hận nhà họ Trần, ngay cả Trần Kim Phượng cũng bị oán hận theo, nên không hề để ý đến Trần Kim Phượng đang bị người nhà dạy dỗ.
Mấy thanh niên trí thức khác đã gả vào thôn biết tin nhà họ Trần cho phép Lê Thừa Du đi tham gia thi đại học, cũng không hâm mộ lắm. Hâm mộ thì có thể làm được gì, dù sao mình cũng không đi được, vẫn phải ngoan ngoãn ở lại nông thôn.
Còn thôn dân khác biết chuyện đều có chung một đánh giá: thiểu năng trí tuệ! Có phải đầu óc đám người nhà họ Trần kia đều có vấn đề hay không?