Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 236: Lê Thừa Du tinh ranh (1)

Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:23:00
Lượt xem: 63

Trước đây vì muốn ở rể nhà họ Trần, Lê Thừa Du đã đưa giấy tờ tùy thân của mình cho Trần Kim Phượng, vì nhà bọn họ nói phải lên thị trấn làm thủ tục giấy tờ gì đó.

Lê Thừa Du nhớ rõ trước đó anh ta không thể đăng ký kết hôn với Giang Quả Nhi, là vì anh ta chưa đủ tuổi, nên tưởng rằng người nhà Trần Kim Phượng có quen biết ai đó có thể làm giúp bọn họ.

Sau khi xong việc, nhà họ Trần không trả lại giấy tờ cho Lê Thừa Du, Lê Thừa Du cũng không để ý, dù sao cũng ở trong thôn, muốn ra ngoài phải có giấy giới thiệu gì đó của trưởng thôn, nên để ở chỗ Trần Kim Phượng cũng không ảnh hưởng gì.

“Giấy tờ tùy thân? Ý anh là sổ hộ khẩu à? Anh cần nó làm gì?” Ban đầu Trần Kim Phượng còn chưa nghĩ ra Lê Thừa Du muốn lấy giấy tờ về làm gì, cô ấy đang định đứng dậy đi tìm giúp Lê Thừa Du.

Nhưng đứng lên rồi hình như mới nhớ ra điều gì đó, cô ấy dừng chân, nhìn người đàn ông trước mắt, mở miệng hỏi.

“Đưa cho anh, anh có việc cần dùng đến!” Lê Thừa Du không nói thẳng mình cần nó làm gì, chỉ nhẹ nhàng thúc giục, bởi vì nhà họ Trần vẫn luôn phản đối chuyện anh ta tham gia thi đại học.

Trần Kim Phượng nghi ngờ nhìn Lê Thừa Du, hôm qua người trong nhà đã phân tích rõ ràng rành mạch cho cô ấy, Trần Kim Phượng cũng không hy vọng con mình sinh ra không có cha: “Thừa Du, có phải anh định đi đăng ký tham gia thi đại học không?”

“Không phải cuộc sống bây giờ khá tốt sao? Nếu anh về thành phố, em với đứa trẻ trong bụng phải làm thế nào?” Trần Kim Phượng không vui lắm, mở miệng chất vấn. Anh ta muốn về thành phố sao? Đừng mơ!

“Không phải thế!” Hiện tại nhìn cái bụng đã hơi nhô lên của Trần Kim Phượng, Lê Thừa Du đã không còn vui sướng như trước kia, ngược lại, trong lòng còn hơi chán ghét.

Nếu không có đứa trẻ này…

“Thừa Du, trong nhà hết nước rồi, anh đi xách mấy xô đi.” Vì những người khác đều ra đồng làm việc, chỉ có Lê Thừa Du là ở nhà chăm sóc Trần Kim Phượng đang mang thai, cho nên đa số công việc lặt vặt trong nhà đều giao cho Lê Thừa Du.

Nếu là trước đây, Lê Thừa Du còn chấp nhận nổi, nhưng mà bây giờ… Càng ngày anh ta càng phiền chán.

Cuộc sống của anh ta không nên vây quay nồi niêu bát đĩa thế này, trước kia anh ta chính là nhân vật “Oai phòng một cõi” trong trường học đó, nếu thi đỗ đại học, đương lai có thể vào đơn vị nhà nước…

“Ừ.” Lê Thừa Du đáp lại một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn.

Nếu biết trước, anh ta đã lén tìm rồi chứ không phải đi hỏi Trần Kim Phượng. Bây giờ đã nói ra, chỉ sợ sẽ rút dây động rừng.

Lê Thừa Du xách thùng nước lên, hai mắt nheo lại, tự hỏi xem phải làm sao mới lấy lại được giấy tờ tùy thân của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-236-le-thua-du-tinh-ranh-1.html.]

Khi xách nước về đến nhà, thấy Trần Kim Phượng ngáp dài, dáng vẻ hơi mệt mỏi, Lê Thừa Du vội vàng dỗ Trần Kim Phượng đi ngủ, giọng anh ta rất ấm áp: “Hiện tại em một người ngủ phần của hai người, đương nhiên sẽ mệt mỏi rồi, ngoan ngoãn đi ngủ đi, để anh đi nấu cơm cho em ăn.”

Thấy Lê Thừa Du nói vậy, Trần Kim Phượng cũng không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu, đứng dậy, đi vào phòng ngủ.

Dỗ Trần Kim Phượng ngủ xong, Lê Thừa Du mới bắt đầu nhẹ nhàng lục lọi, muốn tìm lại giấy tờ tùy thân của mình.

Không thi đại học chẳng lẽ phải sống hèn nhát cả đời ở cái thôn này sao? Đừng tưởng rằng anh ta không biết, hiện tại anh ta đã què chân, người nhà họ Trần vẫn luôn coi thường anh ta, nhiều lúc còn khinh bỉ anh ta ra mặt.

Những điều này, anh ta đều ghi tạc trong lòng!

Cuối cùng, Lê Thừa Du tìm được giấy tờ của mình ở ngăn tủ trong phòng mẹ Trần Kim Phượng, bà ấy giấu rất sâu, nếu không phải do anh ta can đảm thận trọng, khả năng đã không tìm được rồi.

Nhưng mà sau khi tìm được, Lê Thừa Du lại không vội vàng mang lên thị trấn đăng ký dự thi, mà bắt đầu nấu cơm trưa như thường lệ, không quan tâm anh trai chị dâu Trần Kim Phượng hỏi dò thế nào, câu trả lời của Lê Thừa Du vẫn trước sau như một.

Thấy người nhà họ Trần không phát hiện ra điểm khác thường, Lê Thừa Du còn lấy làm tự hào, đồ của anh ta… Anh ta sẽ giấu kỹ.

Trong thị trấn, sau quãng đường xóc nảy cuối cùng Lục Dữ đã đưa được Thịnh Ngọc Châu tới nơi đăng ký dự thi. Khi ra ngoài, trong tay Thịnh Ngọc Châu cầm theo sổ hộ và giấy báo dự thi. Lục Dữ nhắc nhở: “Cầm cẩn thận, đừng để rơi.”

Cố Diệp Phi

Chuyện này không cần anh nhắc nhở, đương nhiên Thịnh Ngọc Châu sẽ cầm cẩn thận rồi. Sau khi cất gọn giấy tờ vào túi xách, đột nhiên cô lại sờ thấy mấy tờ phiếu thịt.

Thịnh Ngọc Châu móc mấy tờ phiếu ra, sung sướng mở miệng: “Em còn mấy tờ phiếu thịt, chúng ta đi mua thịt heo đi.”

“Ừ.” Lục Dữ đáp lời, bảo Thịnh Ngọc Châu ngồi lên xe, anh dắt xe đi để cô khỏi phải vất vả đi bộ.

Thịnh Ngọc Châu cười hì hì nhìn Lục Dữ, gương mặt kiều diễm vô cùng ngọt ngào, cũng không khách sáo với Lục Dữ. Sau khi ngồi lên xe, cô nhỏ giọng nói chuyện với Lục Dữ, đa số đều là Thịnh Ngọc Châu nói, Lục Dữ yên lặng lắng nghe.

Nhìn qua, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Trên đường về nhà, Thịnh Ngọc Châu định bảo Lục Dữ đi vào vệ cỏ bên đường, ít nhất sẽ không xóc nảy như đi chính giữa, đúng là khiến người ta đau m.ô.n.g mà…

Đáng tiếc, vệ cỏ cũng không an toàn, không biết kẻ nào còn đào mấy cái hố bên vệ cỏ, may mà Lục Dữ tinh mắt nhắc nhở, nếu không Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa phát hiện ra đâu.

Loading...