XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 234: Đến độ tuổi như hổ như sói rồi sao?
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:22:19
Lượt xem: 50
“Trưởng thôn, mai cháu định mượn xe đạp nhà bác lên thị trấn một chuyến, để đăng ký tham gia thi đại học cho Thịnh Ngọc Châu.” Lục Dữ không hề khách sáo, cũng không ăn nói uyển chuyển, mà mở miệng nói thẳng mục đích.
Vừa nghe thấy lời này của Lục Dữ, trưởng thôn và vợ ông ấy đều ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía anh, vẻ mặt không tán đồng lắm: “Lục Dữ, có phải cậu… Điên rồi không? Sao cậu lại cho thanh niên trí thức Thịnh tham gia thi đại học?”
“Nếu thanh niên trí thức Thịnh thi đỗ đại học, tương lai, chưa chắc đã quay về…” Thật ra vợ trưởng thôn muốn đổi từ “Chưa chắc” thành “Chắc chắn”, nhưng thấy Lục Dữ như vậy, lại sửa miệng.
“Đúng đấy, Lục Dữ, cậu muốn vợ mình chạy mất à?” Trưởng thôn không hy vọng thanh niên trí thức đã cưới hoặc đã gả cho người trong thôn tham gia thi đại học, nếu bọn họ thi đỗ chắc chắn sẽ trở về thành phố, như vậy không phải bỏ nhà bỏ con sao?
Người ở lại không còn vợ không còn chồng, chắc chắn ngày tháng tiếp theo sẽ không được như ý, đặc biệt là con gái trong thôn đã gả cho thanh niên trí thức, đã sinh con cho người ta… Như vậy chẳng phải là tai họa sao?
Nghe vợ chồng trưởng thôn nói vậy, Lục Dữ không đáp lại, chỉ mím môi, dáng vẻ vô cùng quật cường.
“Cậu… Sao cậu lại…” Thấy Lục Dữ như vậy, hình như trưởng thôn đã hiểu được quyết tâm của Lục Dữ, vẻ mặt ông ấy buồn bực không thôi.
Thanh niên trí thức Thịnh kia có điểm nào tốt?
“Trưởng thôn, cháu mượn buổi sáng thôi, buổi chiều sẽ mang xe về.” Không phải hôm nào máy kéo trong thôn cũng ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng chưa chắc đã lên thị trấn, có khả năng là đi vận chuyển đồ sang thôn khác.
“Ừ, lấy đi.” Trưởng thôn rít một hơi thuốc lá, đối mặt với Lục Dữ quật cường như thế ông ấy cũng không còn lời nào để nói, bởi vì trưởng thôn biết mình không khuyên được.
Vợ trưởng thôn vẫn vô cùng kinh ngạc trước thái độ của Lục Dữ, bà ấy hít sâu một hơi, hỏi: “Lục Dữ, cậu tin tưởng thanh niên trí thức Thịnh như vậy sao?
Hay là thanh niên trí thức Thịnh đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Lục Dữ rồi?
May mắn trước đó bà ấy không đồng ý cho con trai út nhà mình cưới cưới thanh niên trí thức Thịnh.
Đã gả chồng rồi, bây giờ còn muốn chạy về thành phố sao? Hành vi này còn nghiêm trọng hơn hành vi lười biếng, không làm được việc, chỉ biết quyến rũ người khác!
Bà ấy nhìn Lục Dữ, trong mắt đều là đồng tình, sau đó còn nghĩ kế làm cách nào mới có thể giữ thanh niên trí thức Thịnh lại giúp Lục Dữ.
Lục Dữ không nói gì, để vợ trường thôn tùy ý chỉ dạy mình, chờ đợi con trai cả của bà ấy lấy xe đạp ra giúp anh.
“Chào trưởng thôn, chào thím, cháu đi trước nhé.” Lục Dữ dắt xe đạp ra ngoài, không đáp lại bất kỳ mưu kế nào mà vợ trưởng thôn nghĩ giúp mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-234-den-do-tuoi-nhu-ho-nhu-soi-roi-sao.html.]
Nhìn theo bóng dáng rời đi của Lục Dữ, trưởng thôn thở dài nói một câu: “Lục Dữ, phải đối xử tốt với bản thân một chút.”
Đợi Lục Dữ đi khỏi, vợ trưởng thôn mới kinh ngạc thảo luận với con dâu mình: “Không phải Lục Dữ định đưa thanh niên trí thức Thịnh đi thi đại học chứ? Làm vậy… Lục Dữ được cái gì?”
“Ai biết.” Chuyện mẹ chồng cũng không hiểu, sao cô có thể hiểu.
“Lão Triệu, ông phải để ý đến mấy nhà khác trong thôn cho tử tế, gần đây nhà lão Trần còn gây ra không ít chuyện cười…” Nhìn Lục Dữ, vợ trưởng thôn lại nghĩ tới mấy nhà khác, nên mở miệng nhắc nhở.
“Được rồi, bà đừng để ý mấy chuyện này.” Trưởng thôn sợ vợ mình có ý tốt lại làm hỏng chuyện, đến lúc đó khả năng còn bị người ta oán hận.
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu không phát hiện ra chiếc xe đạp Lục Dữ vừa tới nhà trưởng thôn mượn về, mùa thu, càng ngày trời tối càng sớm, Thịnh Ngọc Châu sợ ánh đèn dầu hỏa quá tối, đọc sách nhiều sẽ ảnh hưởng đến đôi mắt, nên ngồi ngay cạnh đèn dầu nhẩm lại mấy bài tiếng anh, tìm lại ngữ cảm.
Lúc mệt mỏi rã rời cô mới lên giường ngủ, trong lúc mơ màng, cô còn mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, cô đang cố gắng học tập, giải mấy tờ đề thi cha mẹ gửi đến cho cô từ phương xa thì đột nhiên, một đôi tay ôm lấy cô từ phía sau.
Thịnh Ngọc Châu quay đầu lại, lập tức nhìn thấy khuôn mặt u ám của Lục Dữ. Anh ấn chặt cô trên ghế, cất giọng âm trầm chất vấn cô: “Sao em lại rời bỏ anh?”
Cô nói không ra lời, vẫn luôn yếu ớt rơi lệ, thấy cô như thế, sắc mặt Lục Dữ càng u ám hơn, anh ôm chặt lấy cô, đặt cô lên bàn…
Đợi đến khi giật mình bừng tỉnh, Thịnh Ngọc Châu đã sợ tới mức thở dốc, hai má đỏ ửng phiếm chút ngượng ngùng. Đáng chết! Sao cô lại mơ giấc mơ như vậy chứ?
Chẳng lẽ cô đã tới độ tuổi “Như hổ như sói” rồi?
Không đúng…
Thịnh Ngọc Châu sợ tới mức giơ tay vỗ ngực, may mà chỉ là giấc mơ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn xám xịt, nhưng có lẽ trời cũng sắp sáng rồi, Thịnh Ngọc Châu hít sâu một hơi, gạt bỏ hết những cảnh tượng trong đầu, lại nằm xuống ngủ tiếp.
Có lẽ vì cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi quá dũng mãnh đã dọa Thịnh Ngọc Châu, khiến cô nằm trên giường rất lâu vẫn không ngủ được, đến khi trời tảng sáng cô mới mơ mơ màng màng thiếp đi một lát.
Khi Thịnh Ngọc Châu tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng hẳn, mặt trời đã lên cao.