Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 230: Khôi phục thi đại học (4)

Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:19:39
Lượt xem: 58

 “Trần Kim Phượng, có phải đầu óc con có vấn đề rồi không? Hay là thằng nhãi Lê Thừa Du lại lừa con? Nó dám lừa con, để xem mẹ có đánh gãy nốt cái chân còn lại của nó không.” Mẹ của Trần Kim Phượng sắp bị con gái chọc tức c.h.ế.t rồi, sao con gái nhà bà ta lại ngu như vậy nhỉ?

Còn muốn để Lê Thừa Du thi đại học? Nếu Lê Thừa Du một đi không trở lại, con nhóc thối Kim Phượng này phải làm sao? Có phải con nhóc c.h.ế.t tiệt này chưa từng nghĩ đến hậu quả không?

Bị mẹ mình mắng như vậy, Trần Kim Phượng hơi ấm ức: “Mẹ, Thừa Du không phải người như vậy, anh nói, sẽ bên con mãi mãi, sẽ nghiêm túc…”

“Hừ! Nó nói nó nói, con bị ngốc à? Nếu để Lê Thừa Du chạy mất, sau này con biết đi đâu tìm cậu ta?” Mẹ của Kim Phượng tức giận mắng, còn thất vọng đánh Trần Kim Phượng vài cái.

“Thằng cả, đi gọi Lê Thừa Du đến đây cho mẹ, còn nữa, không được trả chứng minh thư cho nó! Muốn chạy sao? Đã vào nhà họ Trần chúng ta rồi, còn muốn chạy đi đâu?” Nuôi cậu ta ăn nuôi cậu ta uống, chẳng lẽ vì cho cậu ta về thành phố sao?

Đừng mơ!

Trần Kim Phượng tức giận phản bác mẹ mình, đáng tiếc, mồm mép của mẹ cô ấy lợi hại hơn.

Lê Thừa Du không ngờ, sau khi Trần Kim Phượng nghe mẹ cô ấy khuyên bảo lại cảm thấy lời mẹ mình nói cũng có ý, nếu thanh niên trí thức Lê chạy mất, khả năng cô ấy sẽ không tìm lại được.

Nhưng cũng đúng thôi, anh ta lừa gạt được Trần Kim Phượng, tất nhiên người khác cũng khuyên được cô ấy.

Lỡ như sau đó thanh niên trí thức Lê ở bên người phụ nữ khác, cô ấy phải làm sao bây giờ?

“Mẹ, mẹ nói đúng!” Trần Kim Phượng gật đầu, lén giấu chứng minh thư của Lê Thừa Du đi, không định cho Lê Thừa Du tham gia thi đại học.

Ngày nghỉ phép tháng này, có thanh niên trí thức đến trạm phế phẩm trên thị trấn mua sách, có thanh niên trí thức ở lại khu tập thể phụ trách chép sách, có thôn dân canh chừng thanh niên trí thức nhà mình…

Cố Diệp Phi

Thịnh Ngọc Châu không lên thị trấn, nhưng Lục Dữ phải lên thị trấn kiếm vài thứ. Thịnh Ngọc Châu không hỏi anh lên thị trấn làm gì, chỉ bảo anh tiện đường tới bưu điện xêm có bưu phẩm của cô hay không.

Lục Thu Hạo cũng biết Thịnh Ngọc Châu đang cố gắng học hành, mấy ngày nữa sẽ thi đại học.

“Chị Ngọc Châu, có phải sau khi thi đại học, chị sẽ không quay về nữa không?” Lục Thu Hạo nhìn Thịnh Ngọc Châu, nhớ tới lời người trong thôn nói với cậu, bèn dò hỏi.

“A Hạo, em có muốn sau này không phải ra đồng làm việc nữa không?” Thịnh Ngọc Châu buông bút trong tay xuống, nghiêm túc hỏi Lục Thu Hạo.

“Không phải ra đồng làm việc?” Lục Thu Hạo chớp chớp mắt, lòng đầy nghi hoặc, khuôn mặt non nớt đáng yêu vô cùng khó hiểu, nhưng lại có vài phần chờ mong: “Đương nhiên là muốn rồi.”

Làm việc đồng áng vất vả như vậy, đương nhiên Lục Thu Hạo không muốn làm rồi. Nhưng nếu cậu không ra đồng làm việc, chẳng phải tất cả gánh nặng đều đặt trên vai anh trai cậu sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-230-khoi-phuc-thi-dai-hoc-4.html.]

“Đợi chị Ngọc Châu thi đỗ đại học rồi, A Hạo cũng lên thành phố với anh trai em nhé, có được không? Đến lúc đó không cần ra đồng làm việc…” Thịnh Ngọc Châu cố nhớ lại năm nào bắt đầu cải cách, là năm 78 hay năm 84 nhỉ?

Hình như thời đại kinh tế thị trường bắt đầu từ thời điểm này…

Nếu không ổn, cô còn có thể cầu xin cha mẹ, đổi hộ khẩu của hai anh em Lục Dữ thành hộ khẩu thành phố, chắc là không khó.

Nghĩ đến điểm này, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy đầu óc thông suốt, tràn đầy tin tưởng vào tương lai.

Nghe Thịnh Ngọc Châu nói vậy, Lục Thu Hạo cũng gật đầu, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.

...

Lò sát sinh trong chợ đen nọ, thấy Lục Dữ vác mấy thứ kia đi, mặt thợ mổ lợn vô cùng ghét bỏ: “Gần đây cậu tới hơi thường xuyên, đừng để người ta phát hiện.”

“Không đâu.” Lục Dữ lạnh lùng đáp, con ngươi đen như mực, giọng điệu không tốt lắm.

“Vậy cậu cẩn thận chút, đừng để người khác phát hiện ra, nếu không, không ai thoát được đâu. Mà sao dạo này cậu liều mạng thế? Trước kia đâu thấy cậu như vậy? Hay là sắp cưới vợ rồi?”

Thợ mổ heo cường tráng nghĩ, chỉ có người sắp cưới vợ mới liều mạng như vậy thôi, bởi vì đàn ông không có tiền lễ hỏi sẽ không cưới được vợ.

Nghe ông ta nói vậy, trong đầu Lục Dữ lập tức hiện lên bóng dáng Thịnh Ngọc Châu.

Giây tiếp theo, anh rũ mắt, không để người ta phát hiện ra sóng gió mãnh liệt trong mắt mình, sau đó xoay người rời đi.

“Phải rồi, lần sau khi tới…” Thợ mổ heo thấy Lục Dữ định đi, vội vàng mở miệng dặn dò.

Chỉ là, ông ta chưa kịp nói dứt lời, Lục Dữ đã nhẹ nhàng đáp: “Thời gian này tôi có việc, mấy ngày nữa sẽ không tới.”

Thịnh Ngọc Châu sắp thi đại học, anh phải ở bên cạnh, có lẽ… Rất lâu rất lâu nữa, anh mới có thể gặp lại Thịnh Ngọc Châu, hoặc cũng có thể… Sau này sẽ không còn cơ hội.

“A… Kết hôn à? Chúc mừng nhé!” Tưởng Lục Dữ đã tích cóp đủ tiền lễ hỏi, sắp kết hôn, thợ mổ heo mở miệng chúc mừng.

Lục Dữ: Tôi cũng muốn kết hôn, có điều khả năng sẽ không có cơ hội.

Thịnh Ngọc Châu: Chờ tôi đủ tuổi sẽ kết hôn, tiên sinh Ốc Đồng là của tôi.

Loading...