XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 227: Khôi phục thi đại học (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:16:38
Lượt xem: 59
Những ngày tiếp theo, chính là cuộc sống đào ao cá. Thịnh Ngọc Châu với Lục Thu Hạo ở nhà học cách xào rau, nấu canh…
Lục Dữ cũng biết hai người làm vậy vì muốn chăm sóc mình, anh cũng không nhàn rỗi, tranh thủ thời gian buổi tối chẻ củi, giặt quần áo, buổi sáng thì nấu nước, nấu đồ ăn sáng.
Hiện tại Lục Dữ đã có thể bình tĩnh khi giặt quần áo giúp Thịnh Ngọc Châu rồi, không còn cảm thấy xấu hổ như trước đây.
Rất nhanh thời gian đã chuyển từ mùa xuân sang mùa hè, ao cá cũng đã đào xong, được dẫn nước từ rạch nước bên kia tới. Cán bộ thôn cũng đã báo cáo lên trên, xin cấp một đám cá bột, tất cả đều thuận lợi, hướng về phía phồn vinh.
Nhưng mùa hè năm đó đã được định trước là một mùa hè không bình thường, bởi vì, lãnh đạo cấp trên gửi thông báo xuống: Năm nay khôi phục thi đại học, ngày thi được ấn định vào ngày hai mươi mốt tháng mười một.
Khi tin tức này phát ra, khoảng cách đến kỳ thi đại học chỉ còn hơn hai tháng. Đợi tin tức này truyền tới thôn Minh Hà, tất cả thanh niên trí thức đều hoan hô nhảy nhót, sợ bản thân nghe lầm, có người còn hỏi lại vài lần.
Thật sự, thật sự khôi phục thi đại học rồi!!! A a a a a!!!
Có người vui nhưng cũng có người buồn, chính là thanh niên trí thức đã cưới hoặc gả cho người trong thôn, khi nghe tin tức này, bọn họ như bị sét đánh giữa trời quang.
Khôi phục thi đại học… Vậy bọn họ phải làm sao bây giờ?
Chỉ cần là nhà đã cưới thanh niên trí thức, tất cả đều lén lút giấu đi chứng minh thư của bọn họ, hoặc là vứt hết sách vở đi, kiên quyết không cho bọn họ thi đại học. Thi đại học rồi, về thành phố rồi còn quay lại nông thôn này sao? Chắc chắn sẽ bỏ nhà bỏ con…
Nhà họ Lục.
Khi biết tin này, Lục Dữ ngồi trong phòng một lúc lâu, cuối cùng không nói gì cả, vẫn tiếp tục sinh hoạt như bình thường.
“Lục Dữ, chẳng lẽ anh không lo lắng sao?” Ban đầu Thịnh Ngọc Châu còn sợ Lục Dữ sẽ làm ầm ĩ, nhưng mà hiện tại, thấy Lục Dữ như vậy, cô lại hơi lo lắng.
Cô đi tới trước mặt Lục Dữ, tròng đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào đối phương, ánh mắt hơi kỳ lạ, giọng nói có phần nghi hoặc.
Thấy khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm kia nghiêng về phía mình, Lục Dữ không nói gì chỉ mím môi, di dời tầm mắt.
Anh không dám lên tướng, sợ mình vừa lên tiếng, sẽ không khống chế được bản thân, sẽ nói ra lời không nên nói.
Thật ra, khôi phục thi đại học cũng khá tốt, như vậy, Thịnh Ngọc Châu có thể quay về thành phố rồi, không cần ở lại nơi này, ngày nào cũng phải làm việc mệt mỏi nữa, cha mẹ cô ở thành phố cũng không đành lòng thấy cô mệt mỏi.
“Lục Dữ.” Thịnh Ngọc Châu đứng trước mặt Lục Dữ, Lục Dữ đang ngồi trên ghế, cô nhìn anh từ trên xuống, bàn tay trắng nõn nâng mặt Lục Dữ lên, để anh nhìn thẳng vào mắt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-227-khoi-phuc-thi-dai-hoc-1.html.]
“Em muốn nghe anh nói thật.” Giọng nói trong trẻo của Thịnh Ngọc Châu đầy nghiêm túc, tình cảm cần thẳng thắn, anh che đậy em giấu diếm sẽ chỉ khiến hai người càng ngày càng xa cách.
Giọng nói như đang thôi miên, nhẹ nhàng truyền đến: “Lục Dữ, nói cho em biết, anh đang nghĩ gì?”
Lúc này, Lê Thừa Du cũng cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, quốc gia… Khôi phục thi đại học? Vậy anh ta còn vì cuộc sống mà ở bên Trần Kim Phượng làm gì?
Sao… Sao có thể như vậy?
“Thừa Du?”
Sau khi biết được quốc gia khôi phục thi đại học, Trần Kim Phượng lập tức chạy đến tìm Lê Thừa Du.
Khi nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của đối phương, Trần Kim Phượng chần chừ một lúc lâu mới mở miệng, ánh mắt nhìn Lê Thừa Du mang chút cẩn thận, còn có chút khủng hoảng.
Có phải Lê Thừa Du hối hận rồi hay không?
Nghĩ đến đây, khuông mặt Trần Kim Phượng chất chứa đầy hoảng loạn và luống cuống, nếu Lê Thừa Du muốn về thành phố, cô phải làm sao bây giờ?
Không phải Lê Thừa Du không nghe thấy Trần Kim Phượng gọi mình, chỉ là lúc này tâm trạng của anh ta đang hỗn loạn, đang vô cùng hối hận vì quyết định ở bên Trần Kim Phượng của mình.
Bây giờ…
Cố Diệp Phi
“Kim Phượng.” Đột nhiên, Lê Thừa Du ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Trần Kim Phượng, trong con ngươi hàm chứa dịu dàng và quan tâm với cô ấy.
Anh ta không thể ở lại nông thôn cả đời, nhưng chắc chắn gia đình Trần Kim Phượng sẽ không cho phép anh ta thi đại học, tạm thời chỉ có thể lừa gạt nhà họ Trần, còn Trần Kim Phượng…
Lê Thừa Du ngẫm nghĩ một lúc lâu, nếu dỗ dành được Trần Kim Phượnglà tốt nhất, nếu không anh ta kiếm đâu ra sách vở, lấy đâu ra thời gian để học tập?
“Em yên tâm, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi…” Lê Thừa Du nhỏ giọng, dịu dàng nắm lấy tay Trần Kim Phượng.
...
Lúc này người hưng phấn nhất không ai khác chính alf người trong khu tập thể thanh niên trí thức, nhưng mà sau khi hưng phấn xong, lại có một vấn đề khác cần quan tâm, khôi phục thi đại học vậy thì bọn họ phải ôn tập.
Nhưng thi đại học đã ngưng mười năm rồi, khi bọn họ xuống nông thôn cũng không mang sách vở theo, còn không thể bỏ việc lên thị trấn mua sách, nếu đợi đến nghỉ trong tháng mới lên thị trấn, sợ là sách vở đã bị người khác mua hết rồi.
Thời gian quá gấp gáp, bọn họ phải làm sao bây giờ? Nếu như không học hành gì cả, chỉ ngồi đợi đến ngày cắp sách đi thi, vậy thì chắc chắn không thể thi đỗ…