XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 222: Lê Thừa Du ở rể (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:14:09
Lượt xem: 77
Sáng hôm sau, khi Thịnh Ngọc Châu thức dậy, đã nhìn thấy Lục Dữ đang rót nước ngoài phòng khách. Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào Lục Dữ, muốn xem biểu cảm của anh thế nào.
Đáng tiếc, không hề nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lục Dữ, vẫn chẳng khác gì trước kia, khiến Thịnh Ngọc Châu buồn bực hừ một tiếng, còn cố ý hừ cho Lục Dữ nghe.
Cố Diệp Phi
Lục Dữ nghe được, vẫn cúi đầu, động tác rót nước không ngừng lại, trong mắt lại hiện lên ý cười. Anh đẩy cái cốc trong tay tới trước mặt Thịnh Ngọc Châu.
Thấy Lục Dữ như vậy, Thịnh Ngọc Châu biết ngay mưu kế báo thù của mình không thành công rồi, hình như ngược lại còn phản tác dụng.
Vì thế, Thịnh Ngọc Châu quyết định đơn phương làm lành.
Thịnh Ngọc Châu không biết che giấu cảm xúc của mình, liếc qua một cái Lục Dữ đã nhận ra ngay. Cô ấy đã không còn giận mình như trước, cũng không còn mang dáng vẻ tinh quái như hồ ly vừa trả thù thành công tối hôm qua… Hai mắt anh nheo lại, ký ức tối hôm qua vẫn hiện rõ trong đầu.
Quan hệ giữa Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ khôi phục lại dáng vẻ trước kia, bầu không khí vẫn có chút mập mờ màu hồng phấn như cũ, nhưng lại dừng ở mức độ chưa làm rõ.
Bởi vì gia đình Lục Dữ thuộc thành phần địa chủ, đương nhiên sẽ không có ai tới chúc tết, cho nên mấy ngày tết trôi qua rất thoải mái, thi thoảng ba người ra ngoài đi dạo một lát, đương nhiên là đi tìm xem có thứ gì ăn được hay không rồi.
Ví dụ như đi đập hố băng trong hồ xem có cá hay không?
Ví dụ như đi đắp người tuyết, tiếng cười vang mãi không dứt.
Qua tết là đến ngày cày bừa mùa xuân.
Trưởng thôn bắt đầu tới các nhà thông báo, đến ngày đi làm rồi.
Bởi vì cày bừa vụ xuân rất bận, mọi người đều bị chia không ít việc, may mà rạch nước bọn họ đào rất hữu dụng, nước chảy ào ào vào từng đám ruộng, năm nay bọn họ không cần tranh nước với thôn trên nữa rồi.
Khi Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ ra đồng làm việc, hai người phát hiện ra một chuyện rất thú vị. Lê Thừa Du khập khiễng đi trên đường, bên cạnh có một cô gái đi theo, cô gái dùng thái độ vừa nhiệt tình vừa cẩn thận để nói chuyện với anh ta.
Khi trông thấy cảnh tượng này, Thịnh Ngọc Châu cũng kinh ngạc. Sau đó cô tò mò hóng chuyện từ chỗ Lục Dữ: “Ồ, Lục Dữ, anh biết chuyện kia là thế nào không?”
Nghe thấy Thịnh Ngọc Châu hỏi, Lục Dữ mới ngoảnh mặt nhìn qua. Là Lê Thừa Du với một cô gái trong thôn, dáng người cô gái kia tương đối cường tráng, là người có tiếng làm được việc trong thôn.
“Nghe nói bọn họ đang tìm hiểu nhau, thanh niên trí thức Lê định ở rể.” Lục Dữ không để ý đến chuyện bên ngoài như Thịnh Ngọc Châu, biết được chuyện này do một lần ngẫu nhiên anh ra ngoài múc nước nghe thấy người ta nói với nhau.
“Không thể nào? Như Lê Thừa Du… Cũng có người nhìn trúng sao?” Không phải cô khinh thường Lê Thừa Du, chỉ là thời đại này người trong thôn tìm chồng tìm con rể đều tìm người làm việc nhanh nhẹn chút, ít nhất có thể nuôi sống được gia đình, còn Lê Thừa Du thì…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-222-le-thua-du-o-re-1.html.]
Lục Dữ không đáp, chỉ nhìn thoáng qua phía Lê Thừa Du, dựa theo khái niệm thẩm mỹ của anh, đúng là vẻ bề ngoài của Lê Thừa Du chẳng khác nào con gà luộc, người như đối phương sao có thể tìm được vợ?
Nhưng mà, trong mắt con gái lại khác. Lê Thừa Du trắng trẻo sạch sẽ, còn văn nhã, biết đđc thơ, tuy rằng hiện tại sau khi trải qua một khoảng thời gian lao động vất vả, làn da bị phơi dưới ánh nắng mặt trời đã tương đối đen, nhưng vẫn rất có sức cạnh tranh.
Khuyết điểm duy nhất là chân cẳng có vấn đề nhỏ, có điều nhà cô gái kia dư thừa sức lao động, trên cô ấy còn có vài người anh trai.
Bản thân cô gái còn có năng lực, cho nên, thường xuyên qua lại không bao lâu đã thông đồng với nhau, chỉ là Lục Dữ không nói những điều này cho Thịnh Ngọc Châu.
“Không biết nữa.” Đương nhiên Lục Dữ không hiểu về gu thẩm mĩ của phụ nữ rồi, anh đáp lại rất thản nhiên.
Thịnh Ngọc Châu cũng không truy vấn tiếp. Sau đó khi Thịnh Ngọc Châu tới kho hàng để lấy nông cụ, cô còn lải nhải mấy câu với Triệu Điệp Hoa.
Triệu Điệp Hoa cũng làn người thích hóng chuyện… Khụ khụ, là cô gái hay nói, vừa nghe Thịnh Ngọc Châu hỏi vấn đề này, lập tức lải nhải không ngừng.
“Cô không biết đâu, khi người nhà Trần Kim Phượng biết cô ấy đang yêu đương với thanh niên trí thức Lê, suýt nữa bọn họ đã đánh gãy chân Kim Phượng đấy.” Triệu Điệp Hoa lộ vẻ tiếc hận, không nghĩ ra Trần Kim Phượng thích thanh niên trí thức Lê ở điểm nào.
“Sau đó thì sao?” Thịnh Ngọc Châu gật đầu liên tục, có điều nghe nói người ta suýt nữa bị đánh gãy chân, cô không dám lộ ra vẻ mặt quá hưng phấn.
“Sau đó Kim Phượng làm ầm ĩ một trận, cô không biết sao? Trong mấy ngày tết vẫn luôn ầm ĩ không ngừng, rồi thanh niên trí thức Lê đến nhà Kim Phượng, nói sẵn lòng ở rể…” Nói tới đây, Triệu Điệp Hoa rất khinh bỉ.
Nói là ở rể, cứ như anh ta thiệt thòi lắm không bằng, hừ, với năng lực gà què kia của thanh niên trí thức Lê, anh ta có thể làm gì khác? Cưới Kim Phượng rồi, dù anh ta muốn ở lại khu tập thể thanh niên trí thức, cũng ở được sao? Anh ta có tiền không? Anh ta có lương thực không?
Phi!
Cái gì cũng không có, còn đường hoàng nói sẽ ở rể, thực tế còn không phải là muốn ăn bám, muốn dựa vào người khác sao?
“Thế à…” Thịnh Ngọc Châu tiếp tục gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Khi cô rời đi, Triệu Điệp Hoa còn kéo cô lại, vẫn muốn tiếp tục buôn chuyện với Thịnh Ngọc Châu.
“Chờ tôi tan làm rồi nói tiếp nhé, tôi cũng tò mò lắm.” Thịnh Ngọc Châu tỏ vẻ cô còn phải làm việc, đợi đến lúc nghỉ lại nói tiếp.
Triệu Điệp Hoa nghe vậy mới buông tha cho Thịnh Ngọc Châu, cũng biết cô còn nhiều việc phải làm.
“Được rồi.” Triệu Điệp Hoa vẫn chưa nói sướng miệng, lại kéo người khác qua hàn huyên, mãi cho đến khi Trần Kim Phượng tới lấy nông cụ cô ấy mới ngừng nói chuyện.
Trần Kim Phượng biết chuyện của mình đã lan truyền khắp thôn, hơn nữa còn bị bàn tán không dễ nghe, có điều cô ấy không thèm để ý.