XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 215: Hôn
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:10:47
Lượt xem: 84
Người trong thôn đều nhìn thấy hai cái túi lớn Lục Dữ và Lục Thu Hạo xách theo, hình như trên cùng còn có… Thịt heo? Thấy vậy, hai mắt bọn họ đều sáng lên.
“Ơ, Lục Dữ, hôm nay lại mua thịt heo…” Bà thím kia đang định tươi cười hỏi dò một câu, lại nhìn thấy túi thịt heo lộ ra kia đều là xương cốt, câu còn lại không biết nên nói tiếp thế nào.
“Sao lại mua xương heo thế?” Xương heo căn bản không có thịt, người ở niên đại này đều cảm thấy mua xương heo tương đương lãng phí tiền.
Trong giọng nói còn mang theo vẻ ghét bỏ: “Hay là người ta cho?”
Dù là người nghèo đi nữa, cũng không ai muốn mua xương heo về ăn, đều cảm thấy phí tiền, chỉ có cho không… Bọn họ mới vui lòng nhận.
“Ừ, mua về nấu canh, thật ra… Ăn khá ngon.” Thịnh Ngọc Châu ở bên cạnh cười mở miệng, người khác đều cho rằng Thịnh Ngọc Châu đang miễn cưỡng cười vui.
Ai, đúng là mệnh khổ, đang là tiểu thư cành vàng lá ngọc… A, phi, là con gái thành phố ăn ngon mặc đẹp, sau khi gả cho Lục Dữ, ngay cả thịt mỡ cũng không mua nổi, chỉ có thể gặm xương heo, còn phải miễn cưỡng cười vui, giả vờ mình sống rất khá trước mặt mọi người…
“Đúng đúng đúng, ăn ngon, ăn ngon.” Với người trong thôn khái niệm về canh chính là nấu nước sôi lên bỏ rau vào, cũng không ngon lành gì, còn tốn củi lửa.
“Các cháu thích là được, đúng rồi, còn mua gì nữa đấy? Sao mua nhiều vậy?” Vẫn có người tò mò nhìn qua vài lần, túi to như vậy, chắc chắn chứa được không ít đồ.
Lục Dữ kia lấy đâu ra tiền mua mấy thứ này? Không phải là thanh niên trí thức Thịnh bỏ tiền ra chứ?
Chẳng lẽ thanh niên trí thức Thịnh đã bỏ hết tiền túi ra mua đồ rồi? Thanh niên trí thức Thịnh gả cho Lục Dữ, cũng thảm thật đấy.
“Còn không phải vì lương thực trước đó của cháu không đủ ăn sao, à phải rồi, các thím, không biết cháu có thể dùng phiếu vải đổi lương thực với các thím được không?” Tròng mắt Thịnh Ngọc Châu xoay chuyển, quay sang dò hỏi.
Cái gì?
Đổi phiếu vải lấy lương thực?
Không đổi không đổi!
Mấy bà thím từng sống qua mấy năm nạn đói kia, đã không còn yêu quần áo mới như trước rồi, một bộ quần áo các bà ấy có thể mặc mấy chục năm, bỏ lương thực ra đổi phiếu vải thật sự quá lãng phí.
“Không không không, chúng tôi không đổi đâu.” Quốc gia không cho phép cá nhân buôn bán, cho nên cô đừng làm chúng tôi khó xử.
“Không có lương thực thì ăn uống tiết kiệm chút, có điều, sao Lục Dữ nỡ để cô gái như hoa như ngọc này chịu đói chứ?” Sau khi đổi sang chủ đề này, đám con gái trong thôn đều mừng thầm trong bụng.
Vẻ ngoài xinh đẹp thì sao?
Chẳng phải sau khi gả cho Lục Dữ, ngay cả cơm cũng không đủ no à?
Tuy rằng vui sướng khi người khác gặp họa có vẻ không tốt lắm, nhưng bọn họ không ngăn được bản thân nghĩ như vậy.
Thịnh Ngọc Châu không quan tâm người khác nghĩ thế nào, tóm lại chỉ cần bản thân sống tốt là được.
Lại đứng trên máy kéo lắc lư về nhà, sau khi xuống khỏi máy kéo, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy hình như tất cả tinh thần sức lực của mình đều bị hút khô rồi, chỉ muốn mau chóng về nhà nghỉ ngơi thôn.
Nhìn theo bóng dáng ba người nhà Lục Dữ, thanh niên trí thức và thôn dân đều cảm thấy, Thịnh Ngọc Châu thật sự quá thảm, gả cho Lục Dữ chỉ có thể sống cuộc sống khốn khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-215-hon.html.]
“Tao đã nói rồi mà, Lục Dữ kia có gì tốt đẹp chứ? Bây giờ thấy chưa? Chỉ có thể gặm xương heo.”
Có bà thím mở miệng nói với con gái nhà mình, bởi vì trước đó con gái nhà bà ấy từng có thời gian không hiểu chuyện, cảm thấy Lục Dữ đẹp trai, còn làm việc chăm chỉ, nên muốn gả cho Lục Dữ.
Cô gái bị mẹ mình dạy dỗ như vậy, cũng hơi khó chịu. Gả cho Lục Dữ, cho dù… Cho dù chỉ có thể gặm xương heo, cô cũng bằng lòng.
Đáng tiếc, Lục Dữ không coi trọng cô.
“Tiếc cho thanh niên trí thức Thịnh kia quá.” Có người lắc đầu, cảm thấy thanh niên trí thức Thịnh theo Lục Dữ, thật sự phải chịu ấm ức rồi.
Đám con trai trong thôn nghe thấy những lời này, trong lòng vừa buồn bực vừa ghen ghét, nếu không phải mẹ bọn họ không cho phép, bọn họ đã cưới thanh niên trí thức Thịnh về nhà từ lâu rồi.
Bây giờ cô ấy chỉ có thể đi theo Lục Dữ chịu đói chịu khổ, ngay cả lương thực cũng không đủ ăn, thà gả cho bọn họ còn hơn.
Nghĩ đến đây, có người lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
……
Trở lại nhà họ Lục, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy chân mình vừa đau vừa nhức, muốn đi lấy nước nóng ngâm chân một lát.
Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ đã mang phích nước nóng tới đổ vào chậu rửa chân, sau đó thêm chút nước lạnh điều chỉnh nhiệt độ, rồi bưng tới cho Thịnh Ngọc Châu.
Thịnh Ngọc Châu kinh ngạc nhìn Lục Dữ: “Lục Dữ…”
“Mệt muốn c.h.ế.t rồi nhỉ? Nghỉ ngơi một lát cho lại sức đi.” Lục Dữ đi sắp xếp lại chỗ thịt heo và xương heo mới mua về, đang mùa đông cũng không sợ bị hỏng, những thứ khác cũng được thu dọn gọn gàng, sau đó bắt đầu bắt đầu chuẩn bị nấu cơm chiều.
Nhìn chậu rửa chân vẫn đang bốc hơi trước mắt, nụ cười hạnh phúc lại xuất hiện trên mặt Thịnh Ngọc Châu. Khi cô tưởng rằng tiên sinh Ốc Đồng đã rất tốt rồi, Lục Dữ lại dùng hành động nói cho Thịnh Ngọc Châu, thật ra, anh còn có thể tốt hơn.
Thịnh Ngọc Châu ngồi bên mép giường, vừa ngâm chân trong chậu nước ấm, vừa mở bưu phẩm của mình ra, bên trong có một lá thư nhà. Trong thư không nhắc tới chuyện của người khác, chỉ quan tâm đến cuộc sống của Thịnh Ngọc Châu, còn nói tết đến không thể gửi đồ qua bên này, nên gửi trước cho cô để cô ăn tết, ở nông thôn phải chăm sóc tốt cho bản thân…
Thịnh Ngọc Châu nhìn xem xong, mặt đầy cảm động. Sau khi buông lá thư xuống, cô mở gói đồ ra xem, sắp xếp từng thứ một.
Lúc Thịnh Ngọc Châu ra ngoài đổ nước, thì trông thấy Lục Thu Hạo đang quét rác ngoài sân.
Nhớ tới Lục Dữ vẫn đang nấu cơm dưới bếp, cô lại chạy qua đó, dựa bên cửa, nhìn Lục Dữ đang ngồi trước bếp lò, sống lưng anh thẳng tắp… Không biết vì sao khoảnh khắc ấy trong lòng Thịnh Ngọc Châu lại có cảm giác vô cùng ngọt ngào, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Lục Dữ.”
Cố Diệp Phi
Nghe thấy tiếng gọi Lục Dữ quay đầu lại, trông thấy Thịnh Ngọc Châu đang đứng ngoài cửa nhìn mình, anh cho rằng cô có chuyện gì đó cần tìm mình, bèn hỏi: “Làm sao thế?”
Ánh mắt Thịnh Ngọc Châu nhìn người đàn ông của mình chứa chan tình cảm, nhớ đến cảm xúc trước đó, cô đi về phía trước vài bước, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Dữ, ánh mắt nhìn anh chăm chú. Cô nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói mang theo ý cười: “Lục Dữ, hiện tại em cảm thấy, anh vô cùng tốt.”
Khi nghe thấy lời này, hình như Lục Dữ không hiểu ý của Thịnh Ngọc Châu cho lắm, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhìn hình ảnh Lục Dữ ngơ ngác, ý cười bên môi Thịnh Ngọc Châu càng đậm hơn, giây tiếp theo, cô nghiêng người tới, nhẹ nhàng để lại dấu hôn trên mặt Lục Dữ.
Chỉ khẽ chạm vào rồi rời đi ngay, nhưng lại giống như dính phải nước sôi, dấuấn ấy khiến người ta khắc sâu vô cùng.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Lục Dữ lại lần nữa trống rỗng, mắt trợn tròn, miệng há hốc nhìn Thịnh Ngọc Châu, không thể nghĩ đến điều gì khác, chỉ biết cô gái trước mắt vừa hôn mình một cái…