XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 211: Kết cục của Giang Quả Nhi
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:07:11
Lượt xem: 69
Sau khi điều tra, đồn công an chỉ có chứng cứ cho thấy Giang Quả Nhi đã giúp đỡ người khác thực hiện hành vi lưu manh, nhưng vì chưa thực hiện được, bởi vậy mới bị phán “Lao động cải tạo ở nông trường Tây Bắc”. Trong niên đại này đa phần đều như vậy, bởi vì tài nguyên nhân lực khan hiếm, nên tội đáng ngồi tù đều sửa thành lao động cải tạo ở khu vực cằn cỗi. Còn có người bị đưa đi chăn thả ở các khu mục trường phía bắc đó!
Đương nhiên, Giang Quả Nhi không đi một mình rồi, đi cùng còn có hai người đàn ông, đều bị trói tay, và hai người phụ trách áp giải.
Giữa đường, một người phụ trách đi vệ sinh, một người ở lại canh giữ ba người. Nhưng ngồi canh chừng rất lâu vẫn không thấy đồng nghiệp của mình quay lại, anh ta cũng buồn đi vệ sinh không chịu nổi rồi.
Nhìn ba người bị trói tại chỗ, ngẫm nghĩ một lát, anh ta cũng đi về phía nhà vệ sinh.
Nào ngờ anh ta vừa đi khỏi, một người phụ nữ nhìn rất hiền từ thân thiện mang chút quê mùa đột nhiên bị người ta đẩy không cẩn thận ngã ngồi bên cạnh Giang Quả Nhi.
Bà ta vội vàng nói: “Xin lỗi cháu gái, thím không cố ý…” Phụ nữ vội vàng xin lỗi, ánh mắt cẩn thận nhìn Giang Quả Nhi, như sợ Giang Quả Nhi nổi giận sau đó sẽ mắng mình một phen.
Giang Quả Nhi đang chìm trong hối hận tự trách, nghe tiếng xin lỗi của người phụ nữ, cô ta mới ngẩng đầu, không biết có phải vì nghĩ đến kiếp trước của mình hay không, mà thái độ của Giang Quả Nhi với người phụ nữ này không hề gay gắt, ngược lại còn lắc đầu, giọng rất ôn hòa: “Không sao.”
Có thể vì thái độ ôn hòa của Giang Quả Nhi khiến người phụ nữ trung niên kia thả lỏng, ba ta cẩn thận ngồi xuống, lo lắng hỏi han Giang Quả Nhi: “Cháu gái, cháu… Sao nhìn cháu có vẻ không được vui lắm? Làm sao vậy? Nhớ nhà à?”
Giang Quả Nhi không nói chuyện, chỉ lắc đầu, người phụ nữ kia thở dài, giọng hơi hoài niệm: “Con gái thím cũng lớn như cháu, có điều đã gả chồng mấy năm rồi, nhưng mà người đàn ông kia quá đáng giận, thích hành hạ phụ nữ…”
Càng nói bà ta càng tỏ vẻ ưu thương, sau khi oán than một lúc lâu, bà ta lại nhìn về phía Giang Quả Nhi, giọng điệu dịu dàng từ ái: “Nhìn thấy cháu, thím lại nghĩ tới con bé, cháu gái, trên đời này không có gì là không qua được…”
Có lẽ vì lời bà ta nói thật sự khiến người nghe cảm thấy ấm áp, cảm xúc của Giang Quả Nhi cũng rung động theo lời nói của người phụ nữ này: “Như vậy sao được, đàn ông đánh phụ nữ đâu gọi là đàn ông…”
Hai người càng nói càng có chủ đề chung, hai người bị áp giải đến nông trường cải tạo với cô ta không có tâm trạng để ý đến người khác, không thèm nhìn qua chỗ bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-211-ket-cuc-cua-giang-qua-nhi.html.]
“Còn không phải sao, cho nên hôm nay thím mới đi tìm cậu ta tính sổ, cháu gái, nói chuyện với cháu thoải mái thật đấy, nói chuyện nhiều rồi cháu khát nước không? Thím có chai nước vẫn chưa mở nắp này, cho cháu đấy.” Nói xong, người phụ nữ móc ra một chai nước vẫn chưa mở nắp, đưa tới trước mặt Giang Quả Nhi.
Thấy Giang Quả Nhi không nhận, người phụ nữ cười ngượng: “Cũng đúng, ra ngoài cửa phải cẩn thận mới tốt, thím đi trước đây, cảm ơn cháu đã tâm sự với thím.”
Đặt chai nước xuống, người phụ nữ kia đi luôn, thái độ rất bình thản, nhìn qua giống như hành động tùy tiện, không có ý đồ nào khác.
Nhìn chai nước người phụ nữ kia vừa đưa cho mình, Giang Quả Nhi không ngờ, cuộc đời cô đến nước này rồi, người duy nhất cho cô ấm áp lại là một bà thím mình tình cờ gặp trên tàu hỏa. Đúng là người phụ nữ hiền từ, còn hòa ái dễ gần, yêu thương con gái, nếu cha mẹ cô ta cũng yêu thương cô ta như vậy…
Nghĩ đến đây, Giang Quả Nhi cười khổ, người phụ nữ kia đã rời đi không còn bóng dáng, Giang Quả Nhi đang đau lòng không nghĩ gì nhiều, ngồi sững sờ tại chỗ một lúc lâu.
Có thể vì vừa rồi nói hơi nhiều, Giang Quả Nhi cũng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhân viên phụ trách áp giải còn không để lại nước cho cô ta, trong tầm tay cô ta chỉ có chai nước người phụ nữ kia vừa đưa cho, nhìn qua đúng là chai nước vẫn còn niêm phong.
Giang Quả Nhi cười tự giễu, người ta đối xử với mình thân thiện như vậy, mình còn đề phòng người ta như phòng cướp… Ai.
Vừa nghĩ Giang Quả Nhi vừa mở nắp chai ra uống một ngụm nước, nước suối trong lành làm dịu đi cổ họng đang khát khô của cô ta.
Sau đó, trong lúc mơ màng, hình như Giang Quả Nhi nghe thấy có một người đàn ông tức giận lải nhải bên tai mình: “Con gái bây giờ đúng là cảnh giác thật, không hổ danh chị Hồng, vừa ra tay đã thành công. Nhìn qua là biết cô gái này được nuôi nấng tỉ mỉ, bán cho thôn phía trước, chắc chắn có thể bán vài trăm đồng…”
Khi Giang Quả Nhi tỉnh lại, bản thân đã bị nhốt trong một căn phòng đất tối om, cạnh giường gỗ còn có ba người đàn ông đang cười vô cùng đáng khinh.
Một người nhìn cô ta, cười khà khà: “Em gái, tỉnh rồi à?”
Cố Diệp Phi
Giang Quả Nhi lập tức trợn trừng mắt, người co lại theo bản năng, cảnh giác nhìn bọn họ: “Anh… Các anh là ai? Sao tôi lại ở chỗ này?”