Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 208: An phận thủ thường

Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:03:30
Lượt xem: 48

Nghe giọng trưởng thôn vô cùng tức giận, nhưng ông ấy có thể không tức giận sao? Lúc nào cũng xảy ra chuyện, ông ấy là trưởng thôn còn phải chịu trách nhiệm, chẳng lẽ ông ấy là người hầu của bọn họ sao?

“Trưởng thôn, ông nói phải lắm.” Lê Thừa Du không hề cảm thấy trưởng thôn đang mắng mình, cho rằng ông ấy mắng đám thanh niên trí thức kia, anh ta vội vàng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Quanh nhà trưởng thôn còn rất nhiều hộ gia đình, khi trông thấy thanh niên trí thức Lê khập khiễng đi về phía bên này, bọn họ đền ra ngoài hóng chuyện, trong ánh mắt tò mò mang theo vẻ khinh thường và ghét bỏ.

Sau đó, nghe được tiếng khóc sướt mướt của thanh niên trí thức Lê, à, hóa ra là đám thanh niên trí thức kia lại gây chuyện, còn chia bè chia cánh, muốn phá hoại tình đoàn kết sao?

Trong ánh mắt tò mò, còn có tiếng chỉ trỏ thảo luận: “Xem đi, tôi đã nói rồi mà, đám thanh niên trí thức kia chẳng phải người tốt đẹp gì.”

“Thanh niên trí thức Lê là bạn trai của cô ả xấu xa kia, ai biết thanh niên trí thức Lê có làm sai chuyện gì hay không? Nếu không làm sai chuyện gì, sao hơn hai mươi thanh niên trí thức chỉ nhằm vào anh ta, mà không nhằm vào người khác?”

Cố Diệp Phi

Đối với câu “Luận tội người bị hại” này, thôn dân khác nghe xong đều líu lưỡi, nhưng mà… Hình như không phải không có khả năng này nhỉ?

“Cô ả xấu xa kia c.h.ế.t không đáng tiếc! Không biết vì sao lãnh đạo lại cho nhiều thanh niên trí thức tới thôn chúng ta như vậy nhỉ? Còn ăn lương thực của chúng ta!” Thôn dân rất bất mãn, nếu không có đám thanh niên trí thức này, thôn bọn họ sẽ mãi bình yên.

“Trưởng thôn, ngài phải ra mặt giúp cháu!” Hiện tại Lê Thừa Du cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, không biết tại sao mình có thể nói ra một câu như vậy.

Nhưng mà, Lê Thừa Du biết hiện tại người duy nhất anh ta có thể dựa vào chính là trưởng thôn, dùng thân phận của ông ấy để chèn ép, chỉ cần ông ấy mở miệng, dù thanh niên trí thức khác có bất mãn hơn nữa, cũng không dám đuổi anh ta ra ngoài.

Trưởng thôn cũng rất quan tâm tới chuyện thanh niên trí thức, sau khi nghe xong, ông ấy lập tức tỏ vẻ sẽ đi cùng Lê Thừa Du về khu tập thể, ông ấy muốn dạy cho đám thanh niên trí thức không biết an phận thủ thường kia một bài học.

Các thôn dân lại nói tin tức mình nghe được cho những người khác, dần dần, người cả thôn Minh Hà này đều biết, đám người trong khu tập thể thanh niên trí thức đều không phải người an phận thủ thường, còn liên lụy cả thanh niên trí thức đã cưới hoặc gả cho người trong thôn, khiến bọn họ cũng vô cùng bất mãn với đám thanh niên trí thức trong khu tập thể.

……

Khu tập thể thanh niên trí thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-208-an-phan-thu-thuong.html.]

Sao thanh niên trí thức có thể nghĩ ra Lê Thừa Du còn có thao tác đáng xấu hổ như vậy, đường đường là đấng mày râu, vậy mà lại đi tìm trưởng thôn mách lẻo.

Khi thấy trưởng thôn hùng hổ qua đây, thanh niên trí thức đều ngơ ngác, giống như không rõ vì sao trưởng thôn lại tức giận như vậy, chuyện… Không phải chuyện Giang Quả Nhi đã giao cho đồn công an rồi sao?

Sau đó, trông thấy Lê Thừa Du phía sau trưởng thôn…

Khi nhìn thấy Lê Thừa Du, thanh niên trí thức liếc nhau một cái, đều nghi ngờ có phải Lê Thừa Du đang quấy phá sau lưng bọn họ hay không?

Quả Nhiên, ý nghĩ này vừa xuất hiện, bọn họ đã trông thấy trưởng thôn nghiêm mặt, quát hỏi bọn họ: “Các cô cậu thân là thanh niên trí thức, xuống nông thôn để xây dựng và phát triển nông thôn mới, chứ không phải xuống đây để gây chuyện. Đừng suốt ngày chơi đủ mọi thủ đoạn như vậy, an phận thủ thường một chút đi, tôi không muốn nhắc lại nhiều lần đâu!”

Giọng nói lạnh lùng của trưởng thôn vang lên, khiến thanh niên trí thức khác đều sững sờ tại chỗ, mặt ngơ ngác giống như đang nói: Trưởng thôn, chúng cháu rất an phận thủ thường mà.

Sau khi nói xong, thấy thanh niên trí thức không phản ứng gì, ấn tượng của ông ấy về thanh niên trí thức càng không tốt. Trưởng thôn lạnh lùng hỏi: “Có phải các cô cậu muốn đuổi đồng chí Lê Thừa Du ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức không?”

Câu này vừa cất lên, thanh niên trí thức lập tức hiểu ra chuyện là thế nào, tất cả mọi người đều chuyển mắt về phía Lê Thừa Du.

Lê Thừa Du làm sao thế? Bọn họ nói muốn đuổi anh ta ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức khi nào? Hơn nữa, Lê Thừa Du không có não sao? Vừa xảy ra chuyện Giang Quả Nhi, bây giờ lại chạy tới chỗ trưởng thôn làm ẩm ỹ, chê ấn tượng của người trong thôn về bọn họ quá tốt sao?

“Trưởng thôn, chúng cháu không hề có ý định đuổi đồng chí Lê Thừa Du ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức, cũng không biết vì sao đồng chí Lê Thừa Du lại hiểu lầm chúng cháu như vậy.”

“Đúng thế, trưởng thôn, sao chúng cháu lại đuổi thanh niên trí thức Lê đi được? Chúng cháu đều là thanh niên trí thức xuống đây xây dựng nông thôn mới, chắc chắn do đồng chí Lê Thừa Du đã hiểu lầm.”

“Đúng vậy đúng vậy, trưởng thôn, chúng cháu đều rất an phận thủ thường, giống như lần đào kênh rạch này, người trong thôn đều không muốn đi, nhưng mà chúng cháu vẫn tiến tới…”

Cho dù hiện tại có bất mãn với Lê Thừa Du thế nào, thanh niên trí thức khác cũng không dám nói ra, trên mặt đều nở nụ cười xán lạn, trưng ra dáng vẻ “Chúng cháu ngoan nhất” để lấy lòng trưởng thôn.

Trưởng thôn nhìn lướt qua đám thanh niên trí thức này, lại nhìn lướt qua Lê Thừa Du: “Hừ, không phải là tốt nhất, vừa xảy ra chuyện thanh niên trí thức Giang xong, tốt nhất các cô cậu nên an phận thủ thường, ngoan ngoãn làm việc, đoàn kết với nhau trong khu tập thể này, nếu còn xảy ra chuyện gì… Hừ!”

Loading...