Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 200: Vạch mặt Giang Quả Nhi (1)

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:52:39
Lượt xem: 52

 Lúc này, trong khu tập thể thanh niên trí thức ở thôn Minh Hà xa xôi.

Lê Thừa Du luôn có cảm giác bất an, sống lưng lạnh lẽo, anh ta tưởng thời tiết đã chuyển lạnh, bản thân không mặc đủ quần áo, nên lấy thêm vài món đồ ra quấn chặt lấy người mình.

Anh ta không tin mấy lời trước đó Thịnh Ngọc Châu nói, còn cố ý gửi thư về nhà, có điều, không biết khi nào người nhà mới hồi âm.

Mấy hôm nữa là ngày nghỉ trong tháng rồi, anh ta phải lên thị trấn một chuyến mới được. Anh ta ở nông thôn chịu khổ như vậy, phải bảo cha mẹ gửi thêm chút đồ qua đây…

Khi thanh niên trí thức chuẩn bị ăn cơm rồi, mới phát hiện ra La Linh với Giang Quả Nhi vẫn chưa về, có người quay sang hỏi Lê Thừa Du: “Thanh niên trí thức Lê, sao thanh niên trí thức Giang vẫn chưa về thế?”

“Thanh niên trí thức Giang đã về hay chưa sao tôi biết được? Không phải cô ấy đi đào kênh rạch với các cậu sao? Hỏi tôi làm gì?” Mặt Lê Thừa Du lộ vẻ ghét bỏ, chuyện kiểu này hỏi anh ta làm gì? Bọn họ không biết sao?

“Tôi thấy hai người đang yêu nhau, tưởng cô ấy đi đâu sẽ nói với cậu một tiếng nên mới hỏi cậu. Ai ngờ ngay cả bạn gái mình đi đâu cậu cũng không biết.” Người vừa hỏi kia nghe thấy câu trả lời âm dương quái khí của Lê Thừa Du, cũng trào phúng lại một câu, còn hừ một tiếng khinh bỉ.

Nghe tiếng hừ này, sắc mặt Lê Thừa Du đen đi vài phần, “Bạn gái mình đi đâu cũng không biết” là ý gì?

Nói cứ như anh ta bị cắm sừng vậy, sao tâm trạng của Lê Thừa Du tốt cho nổi?

“Được rồi, Lê Thừa Du bị gãy chân, tâm trạng không tốt, đừng so đo với cậu ấy nữa.” Nam thanh niên trí thức bên cạnh kéo người kia lại, nhưng lời nói ra cũng là lời châm chọc Lê Thừa Du.

Cố Diệp Phi

Hiện tại, ở khu tập thể thanh niên trí thức, vì chuyện Lê Thừa Du “Lười biếng” không muốn giúp đỡ bạn bè, anh ta đã trở thành đối tượng bị thanh niên trí thức ghét bỏ.

Lúc này, đương nhiên thanh niên trí thức Giang vừa được nhắc đến đang đứng trước mặt La Linh và Triệu Mộc rồi. Sau câu nói kia của Triệu Mộc, trong lòng Giang Quả Nhi căng thẳng không thôi.

Cô ta đang cực kỳ hoảng hốt.

La Linh nhìn về phía Giang Quả Nhi, sau đó cất cao giọng, tức giận mắng: “Giang Quả Nhi? Thật sự do cô?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-200-vach-mat-giang-qua-nhi-1.html.]

Giang Quả Nhi sợ tới mức vội vàng lắc đầu, trong đầu thầm trấn an bản thân: Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, không sao đâu, lời Triệu Mộc nói ra chỉ là nói hươu nói vượn, anh ta không có chứng cứ.

“La Linh, sao cậu cũng không tin tớ thế? Triệu Mộc là ai chứ? Anh ta chính là chó điên, gặp ai cũng muốn cắn một miếng!” Giang Quả Nhi cất cao giọng giải thích với La Linh.

Dù sao, mấy lần cô ta và Triệu Mộc gặp nhau, từ đầu đến cuối chỉ có hai người không còn ai khác, hơn nữa… Chứng cứ đâu?

Nghĩ vậy cho nên, giọng Giang Quả Nhi cũng trở nên “Đúng lý hợp tình”, cho rằng Triệu Mộc chỉ đang giãy giụa trước khi chết: “Triệu Mộc, anh quá đáng vừa vừa thôi, rõ ràng do bản thân làm sai, vậy mà lại dám cắn ngược tôi, đúng là quá ghê tởm.”

La Linh nghi ngờ nhìn lướt qua Giang Quả Nhi, sau đó lại túm cổ áo Triệu Mộc kéo anh ta dậy, thái độ giống như đang kéo một con ch.ó c.h.ế.t vậy: “Anh dám lừa tôi?”

Giọng nói lạnh lùng vang lên, kèm theo đó là nắm đ.ấ.m đã giơ lên cao: “Nếu quả đ.ấ.m này của tôi rơi xuống, khả năng mắt anh sẽ bị tôi đ.ấ.m nát đấy, tròng mắt sẽ b.ắ.n ra tứ phía…”

Hình ảnh khủng bố được miêu tả rõ nét qua miệng La Linh, Triệu Mộc vừa nghe sơ qua đã sợ tới mức đái ra quần rồi… Cô gái này… Sao cô gái này lại đáng sợ như vậy.

Anh ta… Anh ta không muốn…

Triệu Mộc vội vàng lắc đầu, sợ La Linh không hiểu ý, còn cố nhịn đau nghiến răng nói: “Thật đó, là Giang Quả Nhi, chính cô ta bày kế giúp tôi, bởi vì tôi… Tôi thiếu một cô vợ…”

“Ồ, anh thiếu một cô vợ, nên thanh niên trí thức Giang phải tìm vợ cho anh sao? Giữa hai người có quan hệ gì?” La Linh nhìn chằm chằm vào Triệu Mộc, sau đó, ánh mắt lại liếc qua Giang Quả Nhi đang đứng bên cạnh, hiện tại cô vô cùng muốn “Ăn thịt người”.

Coi cô là mèo bệnh hả? Nếu không phải trước kia anh trai cô từng dạy cô một chút võ công, chỉ sợ hôm nay đã bị người ta thực hiện được mục đích rồi.

Nghĩ đến hậu quả này, La Linh cảm thấy lạnh cả người, tay túm chặt lấy đầu Triệu Mộc, muốn đập đầu anh ta vào gốc cây nào đó, dạy cho anh ta một bài học, đáng tiếc xung quanh toàn bụi cỏ và cây nhỏ, căn bản không đủ để dạy dỗ người xấu.

“La Linh, tớ với anh ta thì có quan hệ gì được? Không phải chúng ta vẫn luôn thân nhau à? Sao cậu lại vì một câu thuận miệng của Triệu Mộc, đã tin như vậy?

Giang Quả Nhi dùng ánh mắt ấm ức xen lẫn phẫn nộ nhìn La Linh, còn chỉ trích đối phương không tin cô ta, giọng điệu kia, nghe còn oan ức hơn “Tuyết rơi tháng sáu”.

La Linh lạnh lùng hừ một tiếng, một tay túm lấy đầu tóc Triệu Mộc, một tay xách cổ áo anh ta lên, muốn đưa Triệu mộc tới nhà trưởng thôn.

Loading...